Hơn nửa đêm, một yên lặng tàng cây bên hồ, đúng là Yến Bình. Hắn thấy là quen, nể mặt hoàng đế bệ hạ, cũng từng khó xử , khẩu khí cũng chậm nhiều: “An Dật, hơn nửa đêm, ngươi ở chỗ ?”
Ta gương mặt mấy năm nhiều đổi , nhớ tới thiếu niên lạnh lùng đối với lúc , ma xui quỷ khiến, một câu: “Nhớ một năm , chuyện ngươi một cước đá trong hồ .” Ừ, chủ yếu là nghĩ đến đầu gặp mặt thoải mái cùng Phượng Triêu Văn, hối hận thôi vì sự nhát gan của , càng đáng tiếc cách nhiều năm như , ở mặt Phượng Triêu Văn vẫn thể thẳng eo, hơn nữa tình thế mắt, vì cả đời thể đều khom lưng quỳ gối ở mặt mà vài phần buồn bực…”
, mắt , là ba năm thấy nên hoa mắt, là nguyên nhân khác, nếu như lầm, mặt thậm chí hổ chật vật trong tích tắc, “Khi đó tuổi còn nhỏ... Làm việc quá mức cực đoan...”
Cái xem như xin ?
Sinh thời, rõ ràng thể những lời như xin thế ở trong miệng Yến Bình, nên là c.h.ế.t cũng thể nhắm mắt?
Ta thật vài phần cảm xúc, hận thể đón gió thơ, dùng biểu đạt ngữ điệu cảm khái với thế sự biến đổi, nhân tâm khó dò, đáng tiếc ba năm tay cầm cái cuốc, sớm quen việc thơ tao nhã , liền thôi. Tiến lên hai bước vỗ vỗ vai của , khéo hiểu lòng khuyên: “Yến Tướng quân đừng lo, hiểu , đều hiểu !”
Lúc đổi rõ, một đôi con ngươi ấm áp mang theo vài phần mê mang là giả ngu, thẳng tắp . Phụ từng , phàm là đùa bỡn chính trị, đều am hiểu suy đoán, hiểu giả bộ hồ đồ. Mà chuyện thích nhất, là vạch cửa sổ, cho ai cũng giả hồ đồ .
Ta thở dài một tiếng, lòng ưu tư: “lúc Yến Tướng quân bên hồ tưởng niệm giai nhân, nhưng nàng danh hoa chủ, đều hiểu . Ta đều hiểu .”
Trong mắt của tức khắc b.ắ.n sáng rọi kinh , chằm chằm , giống như mơ: “Ngươi cũng ?”
Nghĩ đến Bá Nha gặp Chung Tử Kỳ[33], kích động chắc cũng đại khái như thế .
Ta liên tục gật đầu: “Lại tiếp, việc Phượng Triêu Văn quá thể , rõ ngươi và Tần Ngọc Tranh lưỡng tình tương duyệt, cứ gậy cứng đánh uyên ương[34]... Tuy là đồng tình cảnh ngộ của Yến Tướng quân, chính là thật sự lực bất tòng tâm[35] a!”
—— hừ hừ, cho dù thể giúp cũng giúp đỡ, xem các ngươi quân thần hai nam tranh một nữ, đây là náo nhiệt thật khó gặp a.
Yến Bình ảm đạm , chắc là khổ cầu mà , khoan hồng độ lượng bất kể chuyện lúc , bệnh cũ tái phát, thử : “Nếu ... Yến Tướng quân ghi phong thư tình, lặng lẽ ngươi đưa đến Ngọc Hư Cung?” Vừa vặn hôm nay Ngọc phi nương nương tức giận đến chạy, nếu phong thư an ủi, nghĩ đến sẽ dễ chịu nhiều .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/loi-tram-noi-chong-cu-vo-ich/chuong-18.html.]
Như , đợi nàng lọt tay , mới thể chút nào áy náy mềm lòng khi dễ a?
Yến Bình đến nở nụ , từ nhỏ đến lớn đều quen mặt lạnh của , tuy từng nhẹ lời với bên ngoài, nhưng bao giờ từng đến mặt mày cong cong ở mặt. Lúc đột nhiên , giống như mây che trăng, khỏi ngây , cảm thấy cử động của bản , sợ phạm kiêng kị năm cũ của , đá xuống trong hồ nữa, thật là bù mất, lập tức đầu hoa bích đào lờ mờ bên cạnh.
Hắn cũng tức giận.
Hoặc là, cho dù tức giận, lúc cũng từng chứng kiến.
Từ từng dốc hết tinh lực hú ý hỉ nộ ái ố của , âm thầm phỏng đoán, lăn lộn khó ngủ, hôm nay tin thứ hài hòa, chiến tranh của Đại Trần và Đại Tề kết thúc, bách tính an cư lạc nghiệp, chút ít chuyện xưa giữa cùng với Yến Bình cũng thể tan thành mây khói, lưu chút dấu vết nào.
Nghĩ thông suốt cái , lập tức vì tiết nghĩa cao thượng của mà cảm động vài phần, nghiêng đầu , liên tục thúc giục: “Cũng còn sớm, nếu như Yến Tướng quân truyền tin, là mau mau ghi một phong a? Hoặc là, vật bên chuyển giao, cũng cam tâm tình nguyện chân chạy.”
Chậm nữa, bữa tối của Phượng Triêu Văn đều triệt, đói bụng.
Vui vẻ mặt ngưng , vài phần phức tạp khó hiểu, bất quá cái đến lượt lo lắng, đây là nam tử lưỡng tình tương duyệt với Tần Ngọc Tranh, nên do chính bọn họ quấn quýt.
Hắn lắc đầu, ước chừng vẫn tin lắm.
Ta thể hiểu, tư thông cung phi chính là tội lớn trong cung đình, để cái chuôi đao g.i.ế.c [36] ở tay , còn vật chứng, Yến Bình sợ là nhiều buổi tối ngủ ngon giấc.
“Yến Tướng quân cần giúp, về nghỉ ngơi. Bên hồ hàn khí nặng, tướng quân cũng trở về thôi.” Hắn nhạt một tiếng, bỏ thêm một câu: “Nhớ nhung một , kỳ thật bất kể là ở trong rừng bích đào là chui tại trong chăn ấm, đều như .”
Vẫy vẫy tay, bước chân nhẹ nhàng về Trọng Hoa cung.
“An Dật, ngươi ... Đã từng nhung nhớ một như ?” Thanh âm Yến Bình từ phía truyền đến.
Bước chân ngừng , lắc đầu: “Chuyện , bộ đều quên, còn nhớ rõ.”