Trọng Hoa điện sáng như ban ngày, chừng bốn năm ở cửa , ghé khe cửa , Phượng Triêu Văn đang ở ngự án xem tấu, cái bàn tròn cách đó xa, bốn món ăn một canh sớm nguội.
Đang tập trung chằm chằm thức ăn bàn, vụng trộm chảy nước miếng, Phượng Triêu Văn thản nhiên : “Tiến đến.”
Ta ngắm ngắm, thị vệ canh giữ ở cửa như đầu gỗ, vẫn nhúc nhích.
“Tiến đến.”
Thanh âm chút nóng nảy.
Ta chọc chọc thị vệ bên cạnh, hạ giọng : “Còn mau , hoàng đế bệ hạ gọi ngươi đấy.”
Không đề phòng trong điện truyền một tiếng thét lên: “An Dật, lăn tới đây!”
Ta cọ cọ, chậm rãi di từng bước Trọng Hoa điện, quỳ xuống, thành thành thật thật đáp: “Bệ hạ, tội thần sẽ cút .”
Phượng Triêu Văn dừng bút , trong mắt vẻ xa: “Ngươi , ngược đạp ?”
Ta gõ đầu: “Bệ hạ minh thần võ, tội thần thật sẽ cút, bằng xin bệ hạ dạy tội thần như thế nào, tội thần cút cho bệ hạ xem!”
“Phì” một tiếng, Điền Bỉnh Thanh lưng Phượng Triêu Văn che miệng, run rẩy xoay sang chỗ khác, nửa khom eo, bộ dạng cực kỳ thống khổ.
Phượng Triêu Văn đạp một cước: “Muốn , lăn !”
Điền Bỉnh Thanh bước nhỏ lui ngoài.
Phượng Triêu Văn ý : “An Dật, ngươi ngoài một lúc, dạo đến mệt mỏi?”
Lời ôn nhu, nếu như phối thêm mặt mày tâm tình chân thành, cũng sẽ cảm động đến rơi nước mắt, học thanh âm kiều mỵ của Tần Ngọc Tranh đáp : “Đa tạ bệ hạ lo lắng, tội thần mệt.” mặt ý của Phượng Triêu Văn, cảm động nhiều hơn nữa cũng vô thanh vô tức biến mất.
Ta đề phòng lùi về một bước, lắp bắp : “Không... Không mệt mỏi, tuyệt mệt mỏi.”
“Ta sợ ngươi mệt mỏi.” Hắn ôn nhu , nhỏ với : “Có chút đói.” Không để ý tới, há miệng liền gọi: “Người tới, đưa cô nương tắm rửa.”
Cửa lập tức bốn cung nữ tráng kiện tiến đến, bộ dạng võ mạnh mẽ, túm tay nhấc chân, mang ngừng giãy dụa kêu thảm thiết một đường đưa phòng tắm, thô lỗ ném trong hồ, tung bọt nước khắp mặt hồ.
Ta chìm nổi hai cái, ghé thành bể, cố nịnh nọt: “Bốn vị tỷ tỷ, An Dật tắm rửa từ đến nay quen một , các vị tỷ tỷ vất vả , là để An Dật tự tắm thôi.”
Bốn cung nữ tráng kiện tiến lên, một lát liền lấy hết quần áo của xuống, khí thế cứ như là quần áo, vuốt tay áo lên, chà xát...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/loi-tram-noi-chong-cu-vo-ich/chuong-19.html.]
Một lượt tắm , tắm tới một canh giờ, khi nâng lên trở Trọng Hoa điện nữa, đói đến nỗi n.g.ự.c dán lưng.
“Bệ hạ , ngài từ chỗ nào tìm đến bốn vị tỷ tỷ , lực tay cũng quá lớn! Chà xát đến thần lột mất vài lớp da!”
Phượng Triêu Văn thấy vẫn ung dung, nghiêng dựa giường, xem sách, mắt điếc tai ngơ đối với đầy bụng oán khí vì ném bể tắm, cầm cùi mướp cọ rách vài lớp da, vài cung nữ mỹ mạo đặt tại giường, xức thêm vài tầng hương lên , trang điểm mặt mày, giằng co một phen, thản nhiên : “Các nàng đều là tạp dịch điện cọ rửa nhà xí... Ước chừng là quen cọ rửa nơi đó, khí lực chút khống chế nổi...”
Ta nước mắt, ai oán .
—— cầm thú thù tất báo !
Chân của ngứa !
Hắn cầm sách che nửa bên mặt, chỉ lộ một đôi con ngươi tối tăm, thanh âm cực kỳ ôn nhu săn sóc: “Ba năm ngươi lưu lạc bên ngoài, ai bên hầu hạ chút quen. Như , từ nay về bốn coi như cung nữ tùy của ngươi, chuyên môn hầu hạ ngươi tắm rửa !”
Ta thống khổ đầu bốn cung nữ như tháp sắt lưng, thấy mặt các nàng cũng lộ biểu lộ khó thể chịu , càng buồn khổ... Ta chê các nàng lấy nhà xí mà cọ coi như xong, các nàng cư nhiên còn chê chắc nịch bằng cái bệ... Cái bảo mà chịu nổi a...
Khuôn mặt Điền Bỉnh Thanh đỏ bừng, răng cắn môi, cuối cùng tiếng.
Phượng Triêu Văn phẩy tay: “Các ngươi đều xuống .”
Bốn gã cung nữ cao lớn vạm vỡ cúi đầu nện bước nhanh thối lui khỏi Trọng Hoa điện.
Phượng Triêu Văn chỉ thức ăn bàn: “Vẫn đói ?”
... Vốn là đói, nhưng đến tin dữ kinh , còn một chút khẩu vị mà ăn chứ?
Lập tức sắp đến mùa hạ , thời điểm trời nóng nực hận thể một ngày tắm ba , thật sự là thống khổ sống...
Ta nên chuyển tới thiên lao ?
Nghe ở đó đông mát hạ càng mát, tắm rửa chắc cũng .
Phượng Triêu Văn buông sách, hai mắt sáng lên, ước chừng là báo thù của một cú đá , tâm tình cực sướng, sáng lạn với : “An Dật xem là đói bụng. Điền Bỉnh Thanh, ngươi đem thức ăn xuống...”
Ta nhào tới, cứu giúp bữa tối cuối cùng, cũng từng nghĩ vì bàn chỉ một đôi đũa, hai cái chén. Chỉ điều một cái chén trong đó trống .
Chờ hết bi phẫn, ăn đến tám phần no bụng, Phượng Triêu Văn lật sách, thản nhiên : “An Dật, ngươi cầm trong tay chính là đôi đũa trẫm dùng.”
“Keng” một tiếng, chiếc đũa bạc thanh thúy rơi bàn.