Lời Trẫm Nói, Chống Cự Vô Ích - Chương 29

Cập nhật lúc: 2025-02-05 12:57:13
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi Phượng Triêu Văn hạ triều trở về, Đức Phi .

Hắn giường rồng, duỗi cánh tay kéo đang trốn ở trong chăn , như kéo một đứa bé, nhéo một cái mặt , hỏi: “Đang suy nghĩ gì?”

Ta thở dài, là ưu sầu: “Bệ hạ, cảm thấy lên cân.”

Hắn trầm thấp , thanh âm ôn nhu mà dễ : “Ừ, lên cân thì .” Thuận tay nhéo nhéo hông , “Xác thực thêm chút ít thịt.”

Ta đẩy tay của , càng ưu sầu: “Bệ hạ ngươi nuôi cho béo lên g.i.ế.c ?”

Hắn đem trán kề trán , ánh mắt thật sâu mắt , giống như thẳng nội tâm sâu thẳm của , nửa thật nửa giả : “Có thể!”

Ta ở trong lòng nhẹ rụt , cắn răng thở dài: “Ta rõ ngài lòng như !”

Hắn cao giọng to, “Ngươi cho chăn heo ở Trọng Hoa điện ? Ngươi gặp qua con heo cao quý như ?”

Ta hung hăng trừng , vẻ tươi hề che lấp của hấp dẫn, đến ngây ngốc. Xưa câu nam sắc hỏng quốc gia, nghĩ chắc cũng chẳng truyền loạn.

Hắn nhéo một cái mặt : “Hôm nay thấy ngươi gặm giò ngọt? Ngự trù ?”

Ta cúi đầu xuống, bản vô cùng hổ vì vẻ của mệ hoặc —— quá khí tiết.

“Ta chuẩn khi ngài bận rộn triều chính gặm, miễn cho ngài nhân lúc cháy nhà mà hôi của.”

Hắn kéo tay của , đem đầu ngón tay lượt bỏ trong miệng cắn, như gặm giò, ở phía lưu dấu răng thật sâu, “Ngươi sợ trẫm ăn giò của ngươi.”

Ta thấy bộ dáng , sợ một cái nhịn , đem ngón tay của xem như giò mà gặm, vội vàng từ bò xuống, ôm một cái vò lớn từ tận cuối giường rồng , nhịn đau trình đến mặt .

Hắn lộ vẻ quái dị: “Đây là cái gì?”

“Giò ngọt.” Ta vô cùng tình nguyện trả lời.

Hắn mỡ nắp, chứng kiến đáy vò cất giấu giò, bực buồn chỉ : “Ngươi cho là năm nay đói kém? Lại giấu loại vật giường.”

Ta bất đắc dĩ gãi gãi đầu: “Bệ hạ, ngài trông cậy một nhốt giường rồng còn thể vui thú gì khác ? Đây là niềm vui duy nhất tìm mắt.” Nói xốc lên cuối giường, một loạt mười mấy vò chỉnh tề, khoé miệng Phượng Triêu Văn cong lên, đè nén xuống, trừng mắt: “Hồ đồ!”

Ta xem chừng cũng thực sự tức giận, cau mặt nhăn mày : “Ta cũng biện pháp, mỗi cấm túc đều giấu gì đó. Đây là tật lúc cha cấm lưu , chỉ cần bỏ lệnh cấm, tật lập tức sửa .”

—— ngươi cho rằng ai cũng thích bày từng đống thức ăn giường?

Cũng cửa hàng điểm tâm!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/loi-tram-noi-chong-cu-vo-ich/chuong-29.html.]

Hắn đau đầu , dáng vẻ hận thể lột da , nhưng ánh mắt cũng là ôn nhu, tựa như cha đánh , đó vụng trộm lộ thần sắc… áy náy mà thương tiếc, bất tri bất giác đối với thêm vài phần cận, cầm lấy tay của lắc: “Bệ hạ, chỉ cần đáp ứng cấm chân nữa, lập tức mang những thứ ... Đáp ứng a đáp ứng a đáp ứng a...”

Xong tự ngây .

Nhanh chóng buông tay , chui thẳng góc giường rồng.

... Ta thể lấy thủ đoạn đối phó với cha , lôi kéo Phượng Triêu Văn nũng?

Hắn nhanh tay nhanh mắt, một tay với từ góc giường, hai mắt chằm chằm: “Làm ? Thẹn thùng? An tiểu lang can đảm cũng thẹn thùng, đầu tiên mới thấy.” khẩu khí mang theo vẻ lạnh lùng.

Ôn nhu trong nháy mắt nhất định là cảm giác sai.

Ta theo mắt , ý đồ tìm đầu mối. hồi lâu, chỉ thấy khôi phục gương mặt nghiêm khắc bình thường, vẻ gì khác.

Hắn đem ôm thật chặt ngực, bàn tay to nhẹ vuốt đầu , xem như là một con mèo lông dày. Ta vuốt ve mơ màng ngủ, dần dần dứt bỏ những suy nghĩ đáng sợ , để thể mềm nhũn dựa n.g.ự.c .

Người nam nhân , nếu như dùng tư thái cường hãn mà bá đạo xâm nhập cuộc sống của , nắm giữ tính mạng của , tới gần , đôi khi khiến cho sinh một loại ảo giác, tựa hồ đang dùng phương thức của đem đặt ở lòng bàn tay, hoặc là, khống chế , nghĩ sẽ yêu , thua gì năm đó si mê Yến Bình.

, con khi còn sống, thường chút mờ mịt, cho dù rõ mà tới, sẽ thể thẳng tắp mà đến nơi, cũng thể tình cảm như xưa đối với một khác. Không thể.

Ta nửa mê nửa tỉnh, thanh âm trầm thấp của tại bên tai vang lên: “An Dật, hoàng hậu của trẫm?!” Khiến sợ tới mức buồn ngủ đều , thẳng , lắp bắp : “Hoàng hậu của ngài?”

“Trẫm bao giờ lập hậu. Không vì vẫn chờ ngươi ?”

Ta ha ha gượng , lời thật quá giả dối, vẫn nịnh : “Ý của bệ hạ, lòng lĩnh, chỉ là vị trí hoàng hậu, chí tôn quý giá, một kẻ tù phạm như thể ?”

“Trẫm ngươi thể thì ngươi liền thể!”

Ta thực căm tức thái độ chắc chắn chuyện của , trong lòng bực tức, cẩn thận đem lời thật vuột : “Phượng Triêu Văn, rõ ngài yên tâm!”

Phượng Triêu Văn cúi đầu xuống, mắt phượng nguy hiểm nhích gần, trầm thấp : “Trẫm yên tâm?”

... Ta cảm thấy nên chống một phen !

Kẻ địch chọn dùng phương thức xâm lược từng bước, ý đồ khống chế cuộc sống tương lai của , loại ý đồ đáng sợ nếu như sớm bóp chết, sẽ giống Đại Trần sớm vong quốc, trở thành một ký ức cho hậu nhân tưởng nhớ.

Ta trừng mắt , đếm xỉa tư thế mập mờ giữa cả hai lúc , “Bệ hạ, ngài thù oán với ?”

Lông mày nhíu , nghi hoặc , vẻ cực kỳ vui.

Ta vô cùng đau đớn, chỉ kém rống chảy nước mắt quỳ mặt : “Bệ hạ đem tội thần nuôi mập g.i.ế.c chết, tội thần dám bệ hạ sai lầm. , bệ hạ đem tội thần ném hậu cung sói hổ, một đám nữ nhân chia mà ăn, so với đao cùn cắt thịt, dày vò từng ngày, bằng một đao tới thống khoái!”

Loading...