Lời Trẫm Nói, Chống Cự Vô Ích - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-02-04 13:32:28
Lượt xem: 73

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kỳ thật nhiều năm , khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú của Yến Bình đỏ lên, vẻ bi phẫn : “An Dật, đồng tính!”

Khi đó, móng vuốt mập mạp của một mực nắm chặt cổ tay mảnh dẻ của , đem hết khí lực , kéo tiểu tử đến bên cạnh , c.h.ế.t chịu buông tay.

Lúc đó tiên hoàng Đại Trần còn sống đời, cung điện Đại Trần còn là một chỗ trong lúc khói lửa nổi lên bốn phía, chư hầu tự lập.

Hoàng đế Đại Lương triều là hoang dâm vô đạo, bại gi­ang sơn tổ tiên truyền thừa còn một mảnh, mười tám lộ phản vương, sáu mươi bốn lộ bụi mù, ông nội Tiểu Hoàng chính là một lộ. Đại Trần vương triều đủ trăm năm, ông nội Tiểu Hoàng buông tay, truyền cho phụ Tiểu Hoàng, còn đổi hiện trạng khói lửa chư hầu tự cắt đất chủ.

Lúc tiên hoàng còn là thái tử, cha và cha của Yến Bình là sóng vai mà chiến đấu sa trường.

Cha vốn trời sinh nhát gan, khí lực thần kỳ lớn, thề sách, bằng tữ ngữ chau chuốt nghĩa đức của quan, quét ngang thiên hạ, giải cứu muôn dân. Về ở trong loạn thế bốn phía vấp trắc trở thiếu chút nữa chết, đổi nghề g.i.ế.c heo. Giết heo lâu, liền lên chiến trường bắt đầu với hoạt động g.i.ế.c , đầu quân trướng cha của Tiểu Hoàng.

Cho nên khi còn nhỏ, kỳ thật còn một đoạn cuộc sống tuổi thơ vui vẻ với Yến Bình.

Khi đó qua đời, tiên hoàng cũng đăng cơ, hai đại thần trái , một là Yến Dục - cha Yến Bình, một là cha của .

Ta từ nhỏ , khí lực lớn hơn nhiều so với đám nhóc cùng tuổi, mỗi đến hoàng cung dự tiệc, Yến bá bá mang theo Yến Bình dự tiệc, thấy mặt mày như vẽ , luôn lòng mang vui sướng, mỗi đều mạnh mẽ giật tay của chơi.

Khí lực của nhỏ, tay mập mạp của cầm chặt lấy cổ tay đẽ, mặt đỏ lên mừng rỡ sắp , chút ngượng ngùng cự tuyệt: “... Không... Không cần...” (nhưng thật dọa sắp !)

Cha cùng các thúc thúc bá bá đều là ăn chiến trường, giọng đều là to, vang: “Yến đại ca, con trai nhà của ngươi nuôi dưỡng như khuê nữ, nếu thật là khuê nữ, ngược thể vợ của An Dật, hình dáng vui mừng xem...”

Ta đến lời , càng dương dương đắc ý, tiến lên hôn bẹp bẹp hai cái, để dấu ấn ở hai gò má của , hùng hồn dụ dỗ: “Vợ, chơi với ...”

Yến Bình kéo chạy...

Kỳ thật vợ của , lên vẫn là mặt mày như vẽ, từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống như châu ngọc, một chút nước mũi cũng chảy, vẫn ưa !

Không giống , nếu cha chịu thỏa mãn yêu cầu của , sẽ vật xuống đất, lóc om sòm dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào... Bộ dạng , đại khái cũng dễ a?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/loi-tram-noi-chong-cu-vo-ich/chuong-3.html.]

Về một năm một năm, yến tiệc hoàng cung hàng năm, thúc thúc bá bá quen tiến đến dự tiệc càng ngày càng ít, cha bọn họ đều da ngựa bọc thây[6]... Vợ của cũng càng ngày càng chịu ... Mỗi chỉ dùng lực giãy dụa với , đến khi chín tuổi, rốt cục một ngày mặt đỏ lên, cả giận : “An Dật, đồng tính!”

Một năm đó, chúng tuyển bạn học của thái tử, bắt đầu cung sách cùng Tiểu Hoàng năm tuổi, mỗi tháng nửa tháng ở trong nội cung.

Nửa tháng khác ở nhà, bài học từ từ nặng nề, cha mời nhiều tận dụng thứ đến dạy , vô luận như thế nào cũng vô dụng, một lóc om sòm thật lợi hại, ông hung hăng đánh cho một trận, nhốt trong phòng tối, cách cửa uy hiếp: “Nha đầu, nếu ngươi chịu luyện công tập võ thật , cái gì cũng sai, ngày mai cha triều, cầu bệ hạ hạ chỉ, đưa ngươi cung Thái Tử Phi... Ai bảo ngươi văn thành võ chẳng , sống ở thời loạn ?”

Ta nghĩ đến Tiểu Hoàng năm tuổi vẻ mặt ngốc vô cùng , nhịn sợ run cả ...

Cha, là độc ác!

Huống chi, thể bỏ vợ như hoa như ngọc của ?

Mặc dù là đồng tính, nhưng tuyệt giận!

Bởi vì lòng mang mộng tưởng, một ngày nào đó, mặc nữ trang mặt , mà tại sườn điện Đông cung, thối mặt, hận thể biến mặt thành khối băng, lạnh cứng nụ của .

Bất quá cha , da dầy lòng đen, nhịn đả kích kháng mắt lạnh, mới thể một ngày công thành danh toại. Tuy bao giờ từng nghĩ rạng rỡ tổ tông, nhưng tâm nguyện nở hoa kết quả với Yến Bình vô cùng đích thực vô cùng bức thiết.

Chẳng qua là khi tuổi nhỏ, hiểu thế sự biến hóa. Dù lạnh lùng, mỗi ngày vẫn ngừng nịnh nọt , sáng sớm bưng nước rửa mặt , buổi tối hận thể bưng nước rửa chân ... Bị cung tỳ cưỡng chế ngăn trở...

Chủ yếu là sáng sớm khi bưng nước rửa mặt , giội hết nửa chậu nước rửa mặt , lúc mùa đông... Vì đến buổi tối liền bắt đầu hắt , hầu Đông cung sợ tới mức hồn phi phách tán, sợ lây bệnh cho thái tử điện hạ, hoả tốc đưa Yến Bình cung...

Ta là mất mát.

Càng thêm mất mát chính là, trong vòng nửa năm đó, Yến Bình ở sự quan tâm vô ý của , ba tai chín nạn[7], bệnh nhẹ ngừng, cuối cùng Hoàng hậu nương nương và Yến Dục bá bá một kết luận chung: Yến Bình hợp với bát tự hoàng cung!

Kiếp sống thư đồng của cuối cùng kết thúc, khổ hải khôn cùng, đầu đến bờ, chỉ còn bạn Tiểu Hoàng, giãy dụa chìm nổi.

Tiểu Hoàng bởi ngây ngô vài ngày, mỗi ngày níu lấy góc áo của , kéo tới chính điện Đông cung... Ta vùng vẫy nửa ngày, chống thế lực ác mặt mũi tràn đầy sáng sủa ngây ngô, rốt cục tước vũ khí đầu hàng, cùng tiến chính điện Đông cung...

Nhớ thời gian qua , những năm tháng thuộc về Đại Trần vương cung luôn mang theo thở ngợp trong vàng son, khác với ngọn đèn mờ mờ của nhà tù và khí nhếch nhác mắt. Ánh mắt nam tử bên ngoài chút châm chọc, mặt mày từng như vẽ nay thêm nhiều cứng cỏi, trải qua năm tháng bôn ba, luyện da dầy như tường thành, lòng đen như mực, một chút ngôn ngữ chế giễu biến sắc giận dữ chút nào, ngược mặt tràn mỉm : “Lời của Yến Tướng quân sai ! Cho dù An Dật là tù nhân, phán quyết chém, cũng một bữa cơm khi c.h.ặ.t đ.ầ.u a? Không thể c.h.ế.t đói khi chém

Loading...