Lời Trẫm Nói, Chống Cự Vô Ích - Chương 39

Cập nhật lúc: 2025-02-06 12:11:24
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Yến Bình : “Tiểu Dật, nhiếp chính vương đặc biệt thích gì ?”

Ta hai mắt sáng ngời, trong nội tâm sợ mừng, âm thầm nắm chặt ngón tay: chẳng lẽ nhanh như yêu ai yêu cả đường ?

Không đúng, cha sống nhờ...

“... Ngươi cũng cha và nhiếp chính vương từ đến nay chính kiến hợp, chỉ là gần đây Đại Tề dần dần xu thế chiếm đoạt thiên hạ, Đại Trần gió mưa phiêu diêu, cha cùng nhiếp chính vương nối tình xưa, suy nghĩ hồi lâu, cũng tặng quà gì.”

Mặt của ỉu xìu, khó hết sức kinh hỉ trong lòng.

“Trong kinh nào cũng , cha thích uống rượu ăn cay.” Kỳ thật nâng cốc vui vẻ chuyện nối tình xưa đúng lý hợp tình nhất ?

Yến Bình nhíu lông mày , khổ : “Cũng thể cha đem ớt đưa đến phủ nhiếp chính vương a? Hoặc là xách hai cái bình rượu? Vậy cũng quá khó coi ! Cha trịnh trọng, nhất là vàng đá đồ ngọc...”

Ta hận thể đưa tay vuốt lên lông mày đang nhíu của . Bất quá cho dù mới mật cọ sát với , giờ phút cũng dám vượt qua quy củ, chỉ im lặng ở đó.

Hắn nhiệt tình dẫn dắt : “Nhiếp chính vương thích vàng đá đồ ngọc ? Tỷ như hằng ngày thích vuốt vuốt trong thư phòng? Là hình gì? Hoặc là quý trọng? Đặt chung với ấn tướng quân?”

Ta thật khó khăn, hận thể lập tức hồi phủ níu lấy cổ áo cha mà hỏi ông thích vàng đá đồ ngọc gì đó.

Cha vô cùng thanh liêm, tính , lão bộc đầy tớ trong nhà bất quá bốn năm , mặc dù việc ngoài thông, nhưng mặc quần áo rửa mặt việc vặt trong phòng còn tự tay, chỉ quét dọn là do một lão thu xếp, là quả phụ của tướng sĩ thủ hạ bỏ năm đó, dám nảy sinh ác độc sai sử, bằng sẽ gậy gộc đánh đến.

Hơn nữa cha cũng tật thể chấp nhận , hàng năm nhận bổng lộc, theo thói quen mua lương thực về giấu ở trong hầm ngầm, năm thứ hai, những lương thực đành lấy nấu rượu.

Đồng bá , cha đói lúc còn trẻ nên sợ.

Cái tật thể sửa như , thực nên lời, nghĩ Yến tướng quân nên tặng vài thạch gạo đến phủ, tỏ vẻ thành tâm thiện hữu hảo.

Cho nên , việc tặng quà , thật sự vô cùng phiền não. Hợp ý mặc dù dễ dàng, nhưng thực hiện thật dễ chút nào.

Về phần ấn tướng quân, mặc dù là khối vàng hàng thật giá thật, bởi vì thể đổi gạo, cha luôn tiện tay nhét nó trong ngăn kéo thứ hai bên trái bàn ở thư phòng, ít hỏi thăm.

Ta vẻ thất vọng loang trong mắt Yến Bình thấy chính co rụt đầu.

“Ta... Ta trở về đến trong thư phòng một cái...”

Dưới bóng đêm, lông mày Yến Bình cuối cùng cũng giãn , thở phào một cái, quyết định một hồi về nhà liền tỉ mỉ lật một các góc thư phòng, cần móc khối ngọc nào đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/loi-tram-noi-chong-cu-vo-ich/chuong-39.html.]

Chỉ là, đêm đó trở về, ngày hôm còn kịp lục thư phòng, cha ngự lâm quân nâng lên từ trong nội cung trở về nhà.

Ngự y bốc mấy thang thuốc, thái hậu ban thưởng dứt, mặt cha tái nhợt dựa giường, Đồng bá lo lắng ở cửa nhà tiếp đãi nối tiến đến thăm bệnh.

Yến bá bá mang theo Yến Bình tới, lúc ở phòng bếp nấu thuốc cho cha chợt An Thanh bưng trở về .

Trong lòng kích động khó thể kiềm chế: Yến bá bá là cùng cha nối tình xưa?

Chỉ cần quan hệ của Yến bá bá và cha hòa hảo, việc hôn sự liền biến thành chuyện thì ...

Bởi khi bưng thuốc đến, bước chân so với thường ngày càng thêm nhẹ nhàng, bởi vì cùng cha chút chuyện riêng, liên quan đến kết hôn, sợ Đồng bá chê , bởi thuận tay cài then cửa . Sau khi hầu cha uống thuốc xong, mong đợi ghé bên cạnh ông, ngóng trông ông chuyện với .

Cha buồn chỉ một ngón tay lên trán : “Ngươi cái con khỉ cả ngày ở bên ngoài mò mẫm chạy nhảy, thật khó thể an tĩnh ở bên trông coi như . Chẳng lẽ bệnh thêm mấy , ngươi mới thể ngoan ngoãn ?”

Ta dùng đầu đẩy đẩy bụng ông, cảm giác mềm mại thể tin , ông đem đầu của đẩy qua một bên: “Đã lớn như còn chơi cái ?” Đây là trò chơi khi còn bé thường thường cùng cha đùa, đem đầu dùng sức đẩy đẩy bụng ông, cha luôn ha ha mừng rỡ, hôm nay rối ren, chải tóc, cực kỳ thuận tiện chơi trò chơi .

Ta thấy cha tâm tình , vì giống như tùy ý hỏi: “Vừa chính là Yến bá bá và Yến Bình tới?”

Vui vẻ mặt cha còn nhạt, cứng . ông cũng tức giận với , chỉ là chậm rãi vuốt đầu của thở dài: “Ngươi thằng nhóc ngu ngốc , thể sinh kẻ ngu như ? Vừa ngốc bướng bỉnh, quả thực giống như đúc! Sau , ngươi cũng đừng suy nghĩ thằng nhóc họ Yến, cũng đừng gặp, coi như... Trên đời kẻ a!”

Ta quýnh lên, kêu lên: “Cái thể ? Tối hôm qua Yến Bình còn , Yến bá bá cùng hòa giải, bảo con ngẫm tặng quà gì! Chỉ cần hai giảng hòa , con cùng với ... Con cùng với ...”

Cha phì phò thở dốc: “Tối hôm qua... Ngươi ở trong phòng ngoan ngoãn, ở cùng một chỗ với thằng nhóc họ Yến ?”

Nếu , chống chế nữa cũng vô dụng, gật gật đầu, chân tính toán chuồn .

“Hắn đối với ngươi... Hắn cái gì đối với ngươi ?”

Thanh âm cha nặng nề đè ép tới, như mang theo huyết khí.

Ta sợ tới mức run rẩy, cẩn thận lời thật: “Chàng... Chàng hôn con... Chàng... Con về thể gả cho ...”

Cha trợn trừng mắt, trán nổi gân xanh, chỉ thở phì phì, dọa sợ run, tiến cũng lui cũng xong, chỉ ông quát lớn: “Ngươi thằng nhóc hỗn xược, đánh một gậy là sẽ tỉnh?” Cũng từ chỗ nào cầm lên một cây gậy, giơ lên cao cao, đang lạnh run ôm đầu, chuẩn sẵn sàng chịu đánh, “Phốc” một tiếng, một mùi m.á.u tươi đập mặt, chảy từ đầu, mặt liền phun nhiều máu, hoảng sợ ngẩng đầu , cây gậy nặng nề rơi xuống, đập gạch xanh mặt đất, chòm râu, vạt áo của cha đều là máu...

Sắc mặt cha xám , sợ tới mức hồn phi phách tán, can đảm nát vụn, nhào tới liên tục xin tha thứ: “Cha, cha, đừng tức giận, con lấy Yến Bình, đời cũng gả , từ nay về con cùng dưng... Người dưng cả đời...”

Cha cố hết sức nhắm hai mắt, giơ tay lên, sờ lên đầu , khó từ ái: “Con ngoan, ngươi hiểu ... Yến Dục bụng khó lường, trăm phương ngàn kế thiên hạ Đại Trần. Cho dù... Ngươi là gái, chẳng qua cả đời nhốt ở hậu cung, cha mạnh cả đời, thể cho phép... con gái cả đời c.h.ế.t già trong hậu cung, trông mong con của ngẫu nhiên sủng hạnh? Cha cho ngươi học văn học võ... Chẳng lẽ vì nịnh nọt một gã nam nhân[51]?”

Ta lắc đầu, rưng rưng trả lời: “Cha con gái thẳng ở loạn thế, sợ hãi khom lưng, khinh rẻ, bất khuất ...”

Loading...