Nửa tháng , nhận thánh chỉ quân doanh Tuy thành, một gã hiệu úy[57] bát phẩm.
Có thể Đồng bá vốn cố chấp như đồng ý, là bởi vì mấy thái y từng chẩn bệnh và kết luận mạch chứng cho cha biến mất hết.
Ông cùng thăm viếng nhà những thái y , chỉ thấy ánh mắt sợ hãi bi ai, một đứa bé ở nhà Trương thái y đỏ mắt hướng phía rống giận: “Đều là ngươi hại c.h.ế.t cha ...” Bị trai tát một cái ngã mặt đất.
Trong mắt em nhà , thấy đều là bi thương tuyệt vọng.
Đồng bá kéo thất hồn lạc phách rời khỏi nhà Trương thái y.
Sau khi trở trong phủ, bác liền thu thập hành lý chiến mã, đem đưa đến quân doanh.
Ta bác nhỏ trong miệng: “Không chừng ở trong quân doanh còn an hơn một chút.” Lại sờ lên đầu , dặn dò như khi còn bé tiễn cửa để trong cung: “Tiểu Lang, tự để ý nhiều, sự coi chừng a!”
Ta lệ thuộc trực tiếp quan , tướng quân Hoàng Giới ở quân doanh Tuy thành vung bàn tay to như quạt hương bồ hung hăng vỗ hai cái vai , cực kỳ cao hứng: “Nhiếp chính vương cả đời dũng, đúng là thật hổ phụ khuyển tử[58]! Hiện nay quốc nạn phủ đầu, chính là thời điểm để các em đem nhiệt huyết đền nợ nước!”
... Một bên bả vai của lập tức tê cứng.
Nghe tướng quân thể dùng lực ngàn cân!
Chờ Hoàng tướng quân khen xong xa, lung la lung lay thiếu chút nữa ngã về , lưng chui lên hai thanh niên cao, một bên một nâng lên giống kéo chó chết, xem ha ha mừng rỡ.
Ta tím mặt dựa thanh niên, nhe răng với tên mặt vàng, “Cười cái gì mà ?”
Tên ôm bụng đến tận hứng , mới nặng nề vỗ bàn tay: “An tiểu tướng quân, Hoàng Tướng quân từ thích lấy bàn tay sắt của thử mới tới, một hiệu úy cửu phẩm vỗ một cái ngã đất, tè ngay tại chỗ, xám xịt chạy trở về kinh thành. Nghe là cháu bà con xa nhà đẻ thái hậu.”
Giữa những kẻ quần áo lụa là tới từ kinh thành và tướng sĩ bần hàn trong quân đội, luôn luôn cách một hào rộng.
“Phốc ——” tên bất hạnh cũng bật .
Ta cũng nhịn vui vẻ: “Bảo An Tiểu Lang a.” An tiểu tướng quân, là vinh quang của cha , chịu nổi.
Nam tử đỡ gọi Triệu Dũng, còn gã vóc dáng cao gầy giờ phút đến như con khỉ gọi Tô Nhân.
Định Viễn tướng quân Hoàng Giới trời sinh tính ngay thẳng, đối xử với quan binh như , ném trướng của ông, Triệu Dũng và Tô Nhân kèm hai bên, mỗi ngày mệt mỏi như con chó, sáng dậy thật sớm thao luyện, giọng hào phóng của Hoàng Giới tướng quân động viên khi chiến đấu trong giáo trường, mỗi bên cạnh đều kêu gào, nhiệt huyết sôi trào, gương mặt đỏ lên, tưởng tượng thấy bộ dạng đám như hổ mạnh xông đánh về phía quân Đại Tề, cũng động lòng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/loi-tram-noi-chong-cu-vo-ich/chuong-43.html.]
Cơm nước trong quân doanh cũng , cũng gạo xát kỹ, trong thức ăn đôi khi thấy miếng thịt, nhấc chiếc đũa liền tranh ăn.
Ngày mới tới, còn lòng rụt rè, Triệu Dũng kéo đến cùng bọn họ, khi đầu bếp bưng chậu thức ăn lên, đợi kịp quan sát, sáu đôi đũa cùng tranh miếng thịt, trong nháy mắt, đợi xới cơm , món ăn trong chậu liền chỉ rau thấy thịt.
Tình cảnh , phấn chấn cho ?
Nghĩ tới khi ở nhà tranh ăn, cả Binh Bộ Thượng Thư lão đại nhân và cha của cũng chịu nhượng bộ, chịu thua mấy tên ?
Đến bữa cơm thứ hai, chờ bọn họ hạ chiếc đũa, bỏ hai miếng thịt miệng.
Tô Nhân hung hăng trừng : “An Tiểu Lang ngươi là một công tử cao quý tranh thịt với những con con cháu cháu bần hàn chúng , là đánh ?”
Thịt mắt, lúc đại khái ruột cũng để mắt?
Những khác bàn ồn ào, vui vẻ , đập cái bàn ầm ầm: “Đánh liền đánh, ai sợ ai?”
Một đám cơm cũng ăn, thịt cũng tranh, chen chạy sân đấu nhỏ.
Tô Nhân tư thế giáo trường, do dự: “An Tiểu Lang, nếu là thôi ? Đến lúc ngươi thua, đầu trở đế kinh, cầu tiểu hoàng đế chủ, đây liền thảm! Nghe ngươi là thư đồng của tiểu hoàng đế?”
Ta , “Tô đại ca ngươi nhảm nhiều gì?” Nhào tới, cho bụng một đấm.
Lúc Tô Nhân nhận chuyện thật, quyền qua cước đánh với . Mặc dù dạy võ công, nhưng kinh nghiệm thực chiến, Tô Nhân mặc dù chiêu thức nhiều lắm, nhưng chiêu chiêu đánh trúng chính là chỗ hiểm trí mạng, vài hiệp cảm giác chịu đánh ít, Triệu Dũng đang xem cuộc chiến lớn tiếng hô: “An Tiểu Lang, đánh ngã Tô Nhân!”
Bên cạnh khác trợ uy cho Tô Nhân: “Tô đại ca, đánh ngã tiểu tử mặt trắng từ đế kinh tới khoa chân múa tay.”
Tình hình là náo nhiệt.
Trận đánh hết một canh giờ, cuối cùng cùng với Tô Nhân đồng thời ngã xuống.
“Đa tạ Tô đại ca chỉ điểm.” Ta , ánh mắt sáng rực.
Hắn trừng mắt: “Ai việc gì rảnh rỗi chỉ điểm ngươi?! Dám tranh thịt với , liền chuẩn sẵn sàng đánh mỗi ngày!”
Ta ôm quyền: “Nào dám phụng bồi!” Buồn , tầm mắt hai đụng , ha ha mừng rỡ.
Tuy thành chính là chỗ liên thông nam bắc, vật xuống , trời cao xa bao la, trong xanh vời vợi, tất cả bên tai đều là thanh âm ồn ào, sờ sờ tim đang kịch liệt nhúc nhích trong lồng ngực.