Đám thư sinh đối với chiến tranh tàn bạo và chuyện hao tốn của cực chán ghét, cực lực dùng ngôn từ phản đối, cho rằng Phượng Triêu Văn xuất binh công Trần, kỳ thật cũng là một sự kiện hoan nghênh a.
Vũ Khác kích động, cho rằng bọn họ là lớp quê mùa, thực chất đem binh nhất thống thiên hạ, dân chúng sẽ chịu nỗi khổ chiến tranh hy sinh, chính là đạo nghĩa trường tồn, cả tiểu nhị ở quán rượu đều đến sáng ngời thần, hai mắt tỏa ánh sáng, hận thể vứt bỏ khăn giải phóng dân chúng Đại Trần ở thống trị nước sôi lửa bỏng của bạo quân!
Tuy vị hoàng đế Đại Trần , nhưng đồng tình !
Chiêu của Phượng Triêu Văn thật là độc ác.
Sức mạnh dư luận đôi khi là thể đo lường, chỉ dựa vài phản đối thể ngăn cản bước chân chiến tranh?
Trong mấy chục năm , thiên hạ các nước đánh tới đánh lui, tổng một lúc yên tĩnh. Chịu đủ nỗi khổ chiến tranh cũng là dân chúng một quốc gia. Dân chúng các quốc gia sớm nguyên quán, ở mãi một chỗ, luôn ly loạn hợp tan, tìm kiếm nơi chốn thể yên mà sống.
Cả chưởng quầy cũng kéo tay áo lau nước mắt, thắm thiết hoài niệm sản nghiệp tổ tiên và nhà tổ ở nước Hàn, thái tử điện hạ bình định Hàn, đang chuẩn xin phép nghỉ trở Hàn quản lý sản nghiệp tổ tiên.
Thiên hạ quy tâm, lẽ như thế ?
Ta nghĩ, chẳng còn lâu nữa, vị hoàng đế Đại Trần quốc chắc cũng thoái vị nhanh thôi.
Thời điểm đến Tết, Phượng Triêu Văn hầu như ở trong hoàng cung, từng dẫn tiến cung, nhưng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt: “Điện hạ, hôm nay hạ quan đang tự kiểm điểm cử chỉ hoang đường , về lý nên ở Đông cung tu dưỡng tính!”
Thực cảm thấy, tay nghề đầu bếp Đông cung phần hợp khẩu vị của , đổi chổ ngộ nhỡ ẩm thực hợp miệng, thật là bù mất.
Tiếc nuối duy nhất chính là một ngủ giường lớn, mặc dù thị nữ ở bên ngày đêm hầu hạ, ngộ nhỡ mơ thấy ác mộng bên cũng lay tỉnh, để tránh cho lâu dài sa ác mộng, nhưng phía lưng tổng nhịn lạnh cả .
Thiếu lồng n.g.ự.c dày rộng ấm áp, mùa đông khổ sở hơn một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/loi-tram-noi-chong-cu-vo-ich/chuong-50.html.]
Khóe môi cong, dặn dò trong cung chuẩn thêm vài cái cầu bạc xông hương[61], lúc mới trong nội cung tham gia tiệc tối .
Điền Bỉnh Thanh cùng ăn cơm tất niên, ở hành lang ánh lửa xa xa trong nội cung, nhiều ngọn đèn băng (bên ngoài là băng, bên trong chứa đèn) đốt trong sân, xuyên qua những ngọn đèn băng , chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.
Cảnh tượng như , chẳng hề cảm thấy chút gì quen thuộc!
Ta xác định ràng cảnh phú quý như từng trải qua, bởi vì ăn ở sở dụng cũng từng cảm thấy lạ lẫm, nhưng vật trong suốt sáng long lanh đến xinh ảo mộng mắt, cũng từng thấy qua.
Điền Bỉnh Thanh ở bên cạnh chỉ một đôi đèn cá màu đỏ bên cạnh, hì hì giảng phương pháp chế luyện, hoảng hốt , thanh âm sắc nhọn của tiểu thái giám giống như ở bên tai, một khắc giống như mộng bừng tỉnh, chợt lóe lên, còn kịp bắt lấy, liền đánh thức: “Tiểu Lang đang chờ ?”
Phía đèn băng, xa xa một nam tử hình cao lớn , ngũ quan tuấn mỹ, mặt mang theo nụ nhàn nhạt, sải bước mà , nhanh liền đến mặt .
Hắn tự tay sờ lên mặt , lạnh buốt thấm , thoáng cái bừng tỉnh, khẽ run rẩy, xoay tay liền sờ lên cổ , thấy lạnh rùng một cái, khỏi ha ha.
Hắn tiến lên nắm tay , đặt trong lòng bàn tay chà xát, cả mang theo vẻ buông lỏng lười biếng, hương rượu nhàn nhạt, “Tiểu Lang đang nghĩ gì?”
Ta cảm thấy gọi tiểu Lang ẩn chứa vẻ chế giễu nên lời, chính là mãi tìm nguyên nhân, âm thầm đoán rằng ước chừng là chuyện gì ngu dại cho bật , cho nên mờ mịt, chỉ chằm chằm ánh mắt , chậm rãi : “Chỉ là đèn băng cảm thấy chút lạ lẫm thôi, hình như là tiết mục mới ...”
Ánh mắt tối , , sờ sờ đầu của : “Ngươi quả nhiên nện hỏng đầu óc , cả việc cũng quên. Đợi cho mười lăm, thành treo đèn băng, mang ngươi cung một lượt, chắc chắn ngươi sẽ nghĩ .”
Ta hì hì gật đầu, chút khách khí đem bàn tay lạnh buốt của áp chặt cổ , thấy lạnh đến cứng đờ, vui mừng ha ha.
Thái tử vũ bất phạm ở giữa vạn quân, cũng thể lộ vẻ mặt như thế, thực khiến tâm tình sung sướng.
Khi đó quên quá khứ, tới tương lai, thứ thể tin tưởng, chỉ thời gian vui vẻ mặt, cùng với mắt , còn lồng n.g.ự.c lưng ấm áp đến lặng lẽ rơi lệ trong lúc ngủ mơ.