Chờ những , Nga Hoàng liền một ngày theo ba ăn cơm nấu thuốc cho .
Hôm nay tâm tình của là rộng rãi bình thản, chuyển một vòng về tới nguyên điểm, ngoại trừ chủ tử và hầu trong nội cung đổi, cảnh vật còn giống như đây. Lúc Phượng Triêu Văn nhàn hạ nơi trong cung với , nghĩ đến chuyện lý thú trong cung khi còn bé, cũng sẽ cho , khiến .
Có đụng Đức phi nũng nịu, ánh mắt si mộ của Đức phi, nhịn lắm miệng câu: “Bệ hạ nhàn rỗi cùng Đức phi nương nương a!” Khiến Phượng Triêu Văn giận dữ, lôi kéo tay lướt qua Đức phi đang cảm kích , như gió lốc về tới Trọng Hoa điện.
Tối hôm đó thuốc cực kỳ đắng.
Ta uống một ngụm, thiếu chút nữa phun , cau mày hỏi Nga Hoàng: “Thuốc cho bao nhiêu hoàng liên a? Sao hôm nay đắng quá mức như .”
Ta chỉ thuận miệng hỏi, nào ngờ Nga Hoàng : “Thuốc đêm nay do bệ hạ tự tay nấu, Điền tổng quản còn đặc biệt chạy một chuyến đến Thái Y viện.” Gặp bộ nôn, nàng bịch một tiếng quỳ xuống: “Cô nương, bệ hạ cố ý giao phó, nô tỳ nhất định cô nương uống hết, nếu như cô nương đổ, đầu nô tỳ liền khó giữ !”
Ta phẫn nộ trừng mắt Nga Hoàng: “Đầu của ngươi quan hệ gì với ?”
Nàng ngơ ngác , bộ dáng đáng thương cực kỳ.
Ta ngửa cổ lên nuốt xuống hơn phân nửa chén thuốc, cả đều đắng phát run. Nàng tiến lên tiếp chén thuốc, đáy chén còn một ngụm thuốc, lắc đầu, “Ngươi xuống , chén thuốc còn dùng.”
Buổi tối Phượng Triêu Văn trở điện rửa mặt xong, thấy lên giường, vụng trộm ngậm một ngụm, tới giường liền cọ lên . Hắn vốn nghiêm mặt, gặp dùng sức cọ lên , biểu lộ liền nhu hòa xuống.
Trong lòng hí hửng, mân mê miệng, chút do dự hôn tới, mớm một ngụm thuốc, dù là hoàng đế bệ hạ định lực hơn , cũng phun tại chỗ.
Hắn trợn mắt : “Ngươi... Ngươi...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/loi-tram-noi-chong-cu-vo-ich/chuong-62.html.]
Ta nhanh né tránh, một ngụm thuốc bộ phun đến chăn gấm vàng.
Ta nhanh nhẹn chạy tới rót một ly súc miệng, “Đắng c.h.ế.t !”
Hắn trừng mắt , thấy để ý chút nào, chỉ tự bò xuống giường châm súc miệng. Quay đầu trừng mắt cái chăn phun bẩn, giương giọng gọi Điền Bỉnh Thanh tiến đến đổi.
Điền Bỉnh Thanh tiến đến xem tí thuốc giường, dùng ánh mắt tỏ vẻ ngưỡng mộ với , xem bọn đổi xong đệm chăn, run bả vai .
Ta cảm thấy, cứ run như , đợi già cả hai cánh tay liền rơi xuống.
Ta thực lo lắng cho , bám theo một đoạn đến cửa đại điện, lưng xuất hiện một thanh âm buồn rười rượi: “Đã trễ như còn ngủ ?”
Điền Bỉnh Thanh mặt xoay xa, phịch một tiếng đóng kín cửa, dựa lưng cửa điện, khách khí : “Bệ hạ ngài nghỉ ngơi ! Ngài ! Bệ hạ cả ngày vất vả, ước chừng hôm nay ngủ trưa quá nhiều , giờ buồn ngủ... Tuyệt mệt mỏi...”
Cổ nhân : một tiếng trống tinh thần hăng hái thêm, tiếng thứ hai liền yếu, tiếng thứ ba là kiệt. Thật lừa !
Mắt phượng của Phượng Triêu Văn lạnh lùng quét tới, bộ dậy tới bắt , da đầu run lên, chạy chậm nâng ấm rót ly nhỏ ân cần đưa tới: “Bệ hạ khát nước ? Uống một ngụm uống một ngụm !”
Hắn tiếp nhận ly nhỏ, tiện tay đặt ở bàn nhỏ bên cạnh giường khắc hoa, lao qua túm lấy sức giày vò...
Ngày hôm , lúc nửa c.h.ế.t nửa sống từ giường rồng lên, âm thầm thề, từ nay về cũng dám lòng mang oán hận, áp dụng trả thù với hoàng đế bệ hạ nữa.
Hắn là điển hình dạng chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, cho phép dân chúng đốt đèn mà.
Đối với các loại hành động ưa chuộng của hoàng đế bệ hạ, dân chúng như ngoại trừ yên lặng cắn răng chịu , chẳng lẽ còn đường khác ?