“Đám nương nương trong cung... Có chung đụng ?”
Ta suy nghĩ, cho một cái kết luận: “Vẫn . Những nương nương ở trong cung của , Đức Phi xông tới một , liền cấm chỉ đến gần Trọng Hoa điện.”
Đồng bá chằm chằm, vẻ mặt càng phát cổ quái, bộ dáng khó thể nhe răng: “Vốn là... Vốn là lời cũng nên hỏi, nhưng lão gia ở đây... Bất quá coi như lão gia ở đây lời ước chừng cũng hỏi miệng... Tin đồn bên ngoài, bệ hạ bệnh tiện ... Phi tần trong cung... Hắn thể đối với ...”
Ta suy nghĩ một hồi lâu mới Đồng bá hỏi gì, chằm chằm ông lời. Đồng bá ước chừng cũng vô cùng ngượng ngùng, ánh mắt khẽ né tránh, ngẩng cổ lên: “Phu nhân lão gia đều ở, trong phủ chỉ một lão coi chừng, chuyện dĩ nhiên là chỉ lão để tâm!”
Mặt của dần dần nóng, giống như châm lửa, ánh mắt lấp lánh của ông cuối cùng bại trận, cúi đầu thầm: “Hắn... Hắn để cho sinh một đứa nhỏ cho ... Muốn lập hậu...” Ngang nhiên nâng đầu lên, đại nghĩa lẫm nhiên: “Ta dĩ nhiên đáp ứng! Loại hành động phản quốc dĩ nhiên là... Dĩ nhiên là !”
Khoé miệng Đồng bá càng ngày càng cong, nụ càng ngày càng đậm chăm chú, vội lên, “Con xem phòng của cha một chút...” Sải bước hai ba bước, lưng truyền đến tiếng sảng khoái của Đồng bá: “Tiểu lang, thật thì thỉnh thoảng phản quốc một cũng !”
Bước chân của chậm , chạy trối c.h.ế.t trong tiếng lớn của ông.
Đồng bá... Cũng quá tinh thần yêu nước!!
Phượng Triêu Văn dạo tại hậu viện, thấy bước chân vội vã, cất giọng liền gọi: “Tiểu Dật, mặt đỏ như ?”
Ta nhớ những lời của Đồng bá, nhất thời hổ quẫn, trừng một cái, “Đều do ngươi!” Quay đầu liền vọt trong phòng , đóng sầm cửa , lúc mới nhớ tới lúc cha mất, gian phòng sớm cấm vệ quân ngay cả gạch cũng nạy lên, hận thể lập tức ngoài. Suy nghĩ một chút còn ngoài cửa, chỉ đành bất đắc dĩ đầu.
Vừa nhất thời kinh hãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/loi-tram-noi-chong-cu-vo-ich/chuong-68.html.]
Gian phòng chỉnh tề sạch sẽ, giống như vô về nhà , tất cả gia cụ đều ở tại chỗ, gạch cũng sắp xếp thật chỉnh tề, ngay cả rèm cũng là mới, màu xanh biếc thích.
Ta ngơ ngác gian phòng của , cảm giác nhầm địa phương.
Ngoài cửa truyền đến thanh âm đập cửa, hoảng hốt mở cửa, Phượng Triêu Văn lưng bóng mà , ngũ quan sâu thẳm, tuấn mỹ tuyệt luân, giống như đạp ánh mặt trời từng bước một bước phòng .
Lòng chợt nhảy lên, tình hình bây giờ thật quái dị.
“Này... Gian phòng ...” Suy nghĩ một chút trong phủ vẫn là Đồng bá coi chừng, tất nhiên là do ông từng chút khôi phục diện mạo đây, trong lòng lặng lẽ chua xót, nhưng rốt cuộc là cao hứng.
Không ngờ tới Phượng Triêu Văn gật đầu một cái: “Đồng bá cho ngươi ? Ta chỉ là tìm tới tu sửa phủ một phen, cũng là tự động thủ, ngươi cần lộ bộ dáng nước mắt lưng tròng, một cái cho trẫm xem?”
Ta chằm chằm, lời, lướt qua chạy đến phòng của cha.
Khi đẩy cửa , mặc dù chuẩn tâm tư, nhưng đối mặt với gian phòng chỉnh tề, phong cách và diện mạo đây một chút cũng từng đổi, những cơn ác mộng đang lặng lẽ xa, trong lòng khó tránh khỏi chua xót, nhưng đầu, hướng về thanh niên cao lớn tuấn mỹ theo sát tới phía bậc thang, trong mắt rưng rưng, nhạo: “Bệ hạ, xem thảo dân một cái là thu bạc! Người trả ?”
Hắn lục nhiều , vô cùng thất bại.
Ta lấy túi tiền phình to từ bên hông giơ giơ lên: “Ta , bệ hạ chỉ danh tiếng , nhưng thật là nghèo rớt mồng tơi!”
Ngửa đầu , ánh mặt trời thế gian thật rực rỡ, mà nụ của sợ rằng so với nắng gắt còn mạnh hơn, lâu thoải mái tự do rơi nước mắt, sung sướng buồn vui, mưa gió thế gian, những lúc đó bạn, chẳng một loại phúc khí ?