Lời Trẫm Nói, Chống Cự Vô Ích - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-02-05 12:56:33
Lượt xem: 56
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ sự kiện cướp tù, đại khái là trọng yếu nhất cướp , còn một tiểu lâu la nhỏ nhoi như , Yến Bình dùng xe chở tù mà mua chiếc xe ngựa nhét , cũng , một đường kinh với .
Tuy nhiên, đường sắc mặt , khó coi, đôi khi ánh mắt chằm chằm khỏi khiến sởn tóc gáy, chỉ cảm thấy tính tình dịu dàng lúc của càng ngày càng trở nên tối tăm, nhưng đao từng khỏi vỏ bên hông , âm thầm đoán, nếu như rút đao, mấy phần thắng? Về phát hiện tình thế thật lợi cho , liền thích thú yên tâm ăn uống.
Chỉ một điều, tắm rửa một , vô luận yêu cầu với bao nhiêu , c.h.ế.t cũng quỷ sạch sẽ, đều cự tuyệt lưu tình chút nào.
“Đường xuống hoàng tuyền tối như mực, bẩn sạch sẽ, gì khác ?” Hắn giống như mà .
Ta cảm thấy giọng điệu của ý , đó nghĩ là luôn luôn yêu sạch, ép cả ngày chui trong xe ngựa hun thối hoắc , hết sức : Ủy khuất Yến Tướng quân tại hạ hun thối, thật sự là tại hạ đúng!”
Hắn vươn tay vỗ vỗ bả vai : “Giữa và ngươi, tình cảm thế nào, năm đó giả phượng đùa hoàng, còn từng một đoạn tay áo chi phích, ghét bỏ ngươi lúc nào?”
Ta, từ đến nay, đối với trí luôn xa mà ngưỡng vọng. Loại việc gì thì ít lời dỗ ngon dỗ ngọt, lúc chuyện thì lật lọng, bên ngoài vẫn nhớ rõ ước hẹn, sớm quên sạch, vô cùng đáng ghét.
Trước mắt chính là điển hình.
Ta lắc đầu, bàn tay dính đầy mỡ khi gặm đùi gà sờ lên cái tay vai , hì hì : “Yến Tướng quân đúng!” Cảm giác da thịt ở tay lạnh từng nửa phần lùi bước, âm thầm suy đoán: chẳng lẽ vị cũng là vì binh phù mà tới?
món đồ chơi đó, bao giờ thấy?
Cứ thế nửa tháng thấm thoát trôi qua, kinh thành hiện mắt.
Sau khi Đại Tề định quốc, cũng dời đô, chỉ là Đại Trần vương cung đổi chủ nhân mới.
Ta vốn cho rằng, cựu thần tiền triều giống , nhiều nhất là một đạo thánh chỉ của hoàng đế bệ hạ, kéo pháp trường một đao c.h.é.m xuống là xong, ai ngờ thái giám ở cửa cung mặt biểu tình tuyên chỉ, hoàng đế bệ hạ gặp mặt một .
Cũng đúng thôi. Ta cùng với Đại Tề hoàng đế bệ hạ hiện nay từng đối kiếm với chiến trường, lẽ sợ Yến Bình bắt lung tung một đến tranh công, vì thế, trách nhiệm của cấp , kiểm tra chiến tích của thuộc hạ chính là một loại thủ đoạn cần thiết.
Huống hồ về lý, táng trong trận lửa lớn ở Cẩm Tú các Trần vương cung ba năm .
Kỳ thật, Đại Tề hoàng đế Phượng Triêu Văn quả thật chút lạ lùng, tới ngự thư phòng, thái giám tuyên chỉ mặt biểu tình cản Yến Bình: “Bệ hạ khẩu dụ, Yến Tướng quân một đường mệt nhọc, kính xin hồi phủ nghỉ ngơi, ngày khác sẽ truyền triệu. Bệ hạ chỉ triệu kiến một An tiểu tướng quân!”
Ta ngơ ngác tại cửa đại điện, trong nội tâm thật hận Yến Bình cho tắm rửa.
Bất kể triều đại đổi , tấn kiến hoàng đế bệ hạ tự nhiên tắm rửa quần áo, cho dù là một kẻ tù phạm, nhưng thối thành như , ngộ nhỡ hoàng đế bệ hạ nhiễm mùi, sợ là sẽ m.á.u tươi văng ba thước. Ta vốn lấy ván đỡ, đổ hết tội lên ...
Nghĩ nghĩ, chỉ thể nhắm mắt bước .
“Đại Trần Quảng Vũ Tướng quân tấn kiến Đại Tề hoàng đế bệ hạ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/loi-tram-noi-chong-cu-vo-ich/chuong-7.html.]
Lễ nghi tấn kiến thế , hồi lâu luyện, thật quên ít. Quả nhiên khúm núm là trải qua năm tháng trường kỳ huấn luyện, xương bánh chè của bất quá ba năm từng cúi xuống, hôm nay chút cứng ngắc.
Ngẩng đầu , nam tử mắt ngũ quan thâm thúy, hoa lệ tuấn mỹ cho dám thẳng, một đôi mắt phượng lạnh lùng nghiêng qua: “An Dật ngươi thật to gan!”
“Đa tạ bệ hạ khích lệ! Bệ hạ minh thần võ!”
Thời thế tạo hùng, thời thế cũng tạo cẩu hùng, thi thoảng cẩu hùng cũng chẳng mất mặt, cha dạy như !
Khóe miệng của kéo , đột nhiên vỗ bàn, nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi vẫn còn sống ?!”
Ta “ôi” một tiếng, đặt m.ô.n.g , té ngã nệm dày trong cung, “Xin bệ hạ, An Dật xác thực còn sống!” Dứt khoát diễn nữa, nhếch miệng nịnh nọt: “Bệ hạ ngài minh thần võ!” Đem giầy cỏ rách lộ cả đầu ngón chân giấu trong áo choàng đầy miếng vá.
Kỳ thật cái cũng thể oán , oán chỉ thể oán cha .
Hắn mời dạy học chữ, sách, múa thương, quan sát nét mặt a dua nịnh hót, nhưng từng dạy trung tín lễ nghĩa lẫn nữ công, khiến vô tích sự mang theo Tiểu Hoàng, ruộng nấu cơm may quần áo giặt đồ, hôm nay chúng thể còn sống mà c.h.ế.t đói c.h.ế.t rét, xem như ông trời phá lệ ưu ái !
cho dù nịnh hót hồi lâu, cái vị ở chỗ cao cao vẫn lĩnh tình.
Vài năm gặp, càng đáng sợ hơn, cả mặt căng thẳng, cứ như là chủ nợ lớn nhất của , ánh mắt như d.a.o găm, tùy thời thể ném tới c.h.é.m .
Ta run rẩy.
Con luôn đổi, còn trẻ dũng, càng già càng sợ khổ sợ mệt sợ đau, chẳng lẽ già ?
Trên đường tuy chắc mẩm hẳn chết, nhưng thấy gương mặt của Phượng Triêu Văn, thực hận thể c.h.ế.t đường!
Sống bằng c.h.ế.t so với c.h.ế.t thống khoái càng thêm thê thảm hơn nhiều!
Ta ẹp mặt đất chịu dậy, thấy sắc mặt càng hỏng , cau mày, hiển nhiên đang cố gắng kiềm chế tức giận: “An Dật, ngươi thể lên ?”
Ta lắc đầu, thành thật đáp : “Bệ hạ uy nghiêm, tiểu thần sợ tới mức chân nhũn , dậy nổi.” Cha , nịnh nọt chẳng bao giờ sai, nhưng thời vận của ông , chuyện lớn thành chết.
Bất quá thời vận của càng hơn cha , nước mất nhà tan , mang theo tiểu hoàng đế chạy, lẩn trốn ba năm ở bên ngoài, ăn kham uống khổ, vẫn bắt trở về, đồng nào, nghèo kiết xác.
Hắn rốt cục thể nhịn nữa, gân xanh đều nổi hẳn lên mặt: “An Dật, ngươi thật cho là biện pháp trị ngươi?”
Ta chẳng hề để ý buông tay: “Hôm nay tứ hải thái bình, vạn dặm sông núi đều trong bàn tay bệ hạ, An Dật giống như miếng thịt thớt, cho dù bệ hạ bỏ An Dật nồi hấp, ai dám nửa chữ ?”
Bình mẻ sứt, đại khái chính là .