Lời Trẫm Nói, Chống Cự Vô Ích - Chương 71

Cập nhật lúc: 2025-02-07 12:55:29
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đất Tây Sơn ở kinh thành, chính là đế lăng Đại Trần.

Góc tây nam của đế lăng Đại Trần nguyên là phần đất mai táng mà Thái tổ hoàng đế Đại Trần chỉ định cho khai quốc công thần. Chỉ vì nhiều năm liên tục hỗn chiến, trọng thần triều đình dời trở về nguyên quán mai táng thể thực hiện nguyện vọng lá rụng về cội , Thái tổ hoàng đế định một mảnh đất chân đế lăng, trăm tuổi, quân thần cũng thường xuyên cận một chút.

Phụ và Yến bá bá khi còn sống là thần tử rường cột của tiên đế, lúc tiên đế xây lăng, thầy phong thủy chuẩn chỗ an trăm năm đế lăng cho bọn họ, lối ngầm lòng đất, tiếp giáp .

Lúc và Đồng bá tới mộ phần, ngẫu nhiên gặp Yến Bình cũng tới tế bái.

Có lẽ thấy ở đây là kinh dị, khi tế xong liền một đường tới. Đồng bá xa xa thấy tựa như lâm đại địch: “Tiểu tử Yến gia tới ? Tiểu tử thoạt bộ dáng ôn văn vô hại, thật thì lòng giống như cha , tiểu Lang ngàn vạn đừng tin nữa!”

Ta quỳ mộ phần của cha nhổ cỏ, : “Đồng bá, rốt cuộc bao lâu tới nhổ cỏ cho cha , mộ xem cỏ cao đến thế ?”

Đồng bá phân thần , vội vàng kêu: “Tiểu lang tiểu lang, lấm váy, mặc thật nổi, xem còn giống một cô nương xinh , giống như là một con khỉ hoang dã!”

Ta ủy khuất hỏi ngược : “Có con khỉ xinh như ?”

Phượng Triêu Văn ban thưởng cho những cung nữ thật tệ, mấy tháng nuôi xuống, mỗi ngày tắm rửa rửa chùi chùi xoa một lúc, lúc vuốt da cũng len lén vui mừng, đơn giản giống như trộm một bộ da mới trở về từ khác, dễ chịu quá mức.

Đồng bá chằm chằm, tức : “Cậu leo cây hái quả kém khỉ một bậc, áo da giữ cho ấm như chúng, xem, ngay cả khỉ cũng bằng!”

Ta vuốt vuốt mộ phần: “Cha xem, Đồng bá con ngay cả khỉ cũng bằng, mau bò dậy đánh !”

Đồng bá than, ngay cả nước mắt cũng rơi xuống: “Lão gia chừng liền ngươi chọc giận đến bò dậy đây!” Quay đầu lau mặt, thoáng thấy Yến Bình dần dần tiến gần, đầu nhẫn nại hô lên: “Xem mười đầu ngón tay của kìa, cũng trong cung bệ hạ nuôi thế nào, từ khi đời cũng từng trắng noãn như , cỏ ba năm cũng từng nhổ, hãy để cho tới !”

Từ là Đồng bá và cha hai vị đại lão gia nuôi , thể rửa sạch sẽ tay chân mặt mũi cũng tệ , khi nào thì bọn họ xức nước hoa cho ?

Nghe khẩu khí của ông lão là oán giận, nhưng ngẫm nghĩ, thế nào cảm giác như là ông lão khen Phượng Triêu Văn?

Đồng bá quỳ xuống, giúp nhổ cỏ ở mộ: “Sau khi chôn cất lão gia, trong ba năm lão đầu tử cũng từng dám tới mộ phần lão gia, thứ nhất thương tâm, thứ hai mặt mũi gặp lão gia, lắm sẽ che chở bình an sống nữa, nhưng đảo mắt liền vứt bỏ ...”

Lão lên.

Trong lòng đành lòng, từ ngày hôm qua đến bây giờ, khiến lão nhiều , mắt Yến Bình đến gần, liền tranh thủ nhét khăn trong tay lão, “Đồng bá, Yến tiểu hồ ly tới, lớn tuổi như còn , để cho thấy sẽ !”

Lại , mang theo cái khăn bên cũng là thói quen từ mấy tháng gần đây ở cạnh Phượng Triêu Văn.

Ta hình như, trong lúc bất tri bất giác đổi nhiều.

Khi Yến Bình đến, chúng đang hăng hái nhổ cỏ, vén tay áo cũng tới giúp một tay, vội vàng ngăn : “Yến tướng quân, đừng! Ngài đừng, cẩn thận bẩn tay!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/loi-tram-noi-chong-cu-vo-ich/chuong-71.html.]

Hắn lúng túng tại chỗ: “Tiểu Dật, thể khách khí như ?!”

Ta trong lúc cấp bách hướng một tiếng: “Tướng quân , cha khi còn sống thích nhất chính là ngài, sợ ngài động cỏ xanh đầu ông, đến tối ông tìm gây phiền, chính là đúng !”

Sắc mặt của chốc lát trắng bệch, cảm thấy bất đắc dĩ mà áy náy: “Ta chẳng qua là thật, thật là tướng quân sợ quỷ!”

Hắn lắc đầu một cái. Cũng cái gì nữa.

Dọn cỏ xong, mệt mỏi gần chết, tựa tấm bia đá, thấp giọng oán trách: “Cha a, thật là mệt chết, xem con thường đến , tránh cho đầu mọc nhiều cỏ như .”

Mặt trời thật rực rỡ, nếu như là Yến Bình ở ngoài mấy bước, thật ý ngủ một giấc.

Tế xong, Đồng bá thu thập rổ trống kêu: “Tiểu thư, xuống núi !”

Lão cũng tới, ngay Yến Bình mặt, thở phì phò chằm chằm , chút tươi .

Ta cà lơ phất phơ hướng phía cha phất tay một cái: “Cha a, về rãnh rỗi con trở cùng , bất quá trăm tuổi con sợ thể ở chỗ , nơi của cũng là tất cả thể tùy tiện ở.”

Lại nghĩ, Đại Trần cũng mất nước , hiện tại ngọn núi ai liền tự do mà , ai quản nữa, vội vàng hướng Đồng bá đề nghị: “Đồng bá, bằng khi chúng trăm tuổi cũng chôn cất ở chỗ với cha ?

Đồng bá vấp một cái: “Tiểu thư, trăm tuổi là tiểu thư chôn cất trong mộ nhà chồng chứ. Lão già thể tới cùng lão gia!”

Ta chằm chằm lão, Yến Bình theo sát đằng , hậm hực im lặng.

Yến Bình mất thời cơ tiến lên hai bước: “Thật thì, nàng cũng thể chôn cất ở bên trái nơi .” Hai mắt lấp lánh tựa như trộm: “Bệ hạ rốt cục tha nàng ?”

Bên trái mộ của cha là mộ của Yến bá bá cha .

Ta lắc đầu một cái: “Nghĩa địa nhà ngài thật trèo cao nổi!” Lại cao hứng giải thích với : “Trong cung ở , ở giường của bệ hạ, ăn cơm của bệ hạ, lúc trêu chọc bệ hạ vui, ngài một chút mập hơn nhiều so với ?”

Hắn khổ : “Nàng còn chịu tha thứ ?”

Ta xách váy từng bước một cẩn thận đường núi, cực kỳ kinh ngạc: “Ta tha thứ , sẽ ảnh hưởng tới việc ngài uống nước ăn cơm sống qua ngày tướng quân?”

Hắn chằm chằm, nghĩ tới thể lời như .

Ta định ngừng , chằm chằm, “Tướng quân sẽ cho là, hôm nay còn ôm ý nghĩ ngu như ngày xưa, còn một lòng một với ngài?”

Đồng bá đầu , lão một tiếng: “Đồng bá ngài , và Yến tướng quân chuyện chút!”

Loading...