Khi tỉnh mộng, nước mất nhà tan, chiến hỏa tán loạn, khi dắt tay rời Đại Trần cung, coi là tay chân duy nhất đời của , thể tương tương ái.
Ước nguyện ban đầu của , chỉ là ở trong loạn thế , thể bảo vệ một vô tội, nên lấy tế Đại Trần diệt vong...
Giống như cha mong đợi thể đủ bình an một đời, cũng ở lúc già , thể cùng chung bộ dạng ngốc nhớ khi còn nhỏ...
Nghe thời điểm Phượng Triêu Văn diệt các nước, những hoàng đế đều đế vị mấy chục năm nhưng một nào, một nào thể giữ đầu cổ.
Gần trăm năm, thiên hạ đại loạn, quần hùng tranh giành, cướp giật nổi lên bốn phía, dân chúng ly tán, chí hướng cao xa như Yến bá bá, hy vọng quân chủ tài đức sáng suốt đời, kết thúc năm tháng chiến loạn rung chuyển , thiên hạ nhất thống; lòng son sắt như cha , đem hết lực bảo vệ Đại Trần bấp bênh, rõ tiền đồ khó khăn; bất đắc dĩ như Tiểu Hoàng, ở quyền lợi tột đỉnh, cũng thể nắm vận mệnh của trong tay...
Hắn là con rối Thái hậu nắm trong tay, là đích ngắm cho những chính trị gia toan tính, là mục tiêu đương triều cần diệt... Trong đó bao nhiêu bất đắc dĩ, cần , cũng thể hiểu.
Ta vuốt đỉnh đầu của , vạn phần cảm khái cam kết: “Chỉ cần ngươi việc , bất kể chân vịt chân ngỗng, nhất định khiến phòng bếp chuẩn cho ngươi!”
Hắn lẩm bẩm bàn cãi: “Ta nào tham ăn như ...” Ở con mắt như của , đỏ mặt ngậm miệng.
Ta cảm thấy, lúc ở tại Đại Trần cung, tận hết sức lực chiếu cố đến chuyện ăn uống của , thích ăn luôn để cho một phần, hôm nay tự nhiên cũng thể hà khắc, hứa sẽ thực hiện, vì cố ý rẽ phóng bếp một vòng, phân phó cái ăn.
Lúc trở , Tiểu Hoàng như cũ ở mặt hai đống củi lớn, lời thấm thía giáo dục đứa nhỏ : “Cần cù là phẩm chất , An Nhị ngươi quá thiếu hụt phẩm chất !”
Hắn lau nước mắt, thấy trừ hứa hẹn thức ăn ngon , gì, chỉ đành đàng hoàng nơi đó bổ củi.
Ta vui mừng tìm Đồng bá, cảm thấy hài lòng đối với giáo dục cấp tốc của cho tiểu phế đế hôm nay.
Thánh nhân , trời giáng cho trách nhiệm lớn lao... Có trách nhiệm lớn , giúp khốn khó tâm chí, nhọc nhằn gân cốt, đói thể một phen, cũng là vì cho !
Đồng bá sát cổng nhà, thấy đột nhiên dậy chào: “Thảo dân tham kiến Hoàng hậu nương nương!”
Ta giật , lão giống như quái vật, đang nghĩ rằng lão đồ sạch sẽ gì nhập , rốt cục chạy vội: “Nga Hoàng đến từ trong cung, thích nhất những thứ cong cong lượn lượn , Đồng bá cũng khi dễ ... Ngài còn như , rời nhà ngoài...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/loi-tram-noi-chong-cu-vo-ich/chuong-78.html.]
Lão vội vàng dụ dỗ : “Ta đây là diễn luyện một phen , tránh cho đến lúc đó luống cuống tay chân, hành lễ thì phiền toái.”
Ta phe phẩy tay áo trống rỗng của lão, thuận theo buông tha: “Cuộc sống cũng xác định, Đồng bá đang chê phiền ?”
Hắn nghiêm mặt, “ a, sớm chê tiểu thư phiền, sớm nghĩ tới đem tiểu thư gả ngoài. Cô nương nhà mười lăm mười sáu tuổi xuất giá, tiểu thư còn hơn, hai mươi mốt, chỉ hoàng đế bệ hạ chịu cưới.” vành môi cong cong, ngay cả râu ria cũng vểnh, rõ ràng là khuôn mặt vui vẻ.
Ta thấy, hoàng đế bệ hạ thật thì tồi!
Nếu để An Nhị mà chứa chấp là phế đế Đại Trần... Suy nghĩ tình cảnh đó, liền cả rét run, quyết định đem Tiểu Hoàng cải tạo lao động , mau sớm đưa cửa.
Ta nhỏ giọng hỏi Đồng bá: “Cha khối binh phù ?”
Đồng bá ngẩn , giọng đầy nghi ngờ: “Tiểu thư chôn nó ?”
“Chôn ?” Binh phù là bộ dáng gì cũng .
Đồng bá thoạt thâm chịu đả kích: “Tiểu lang binh phù ? Đêm khi lão gia chôn cất, Đồng bá đưa cho khối ngọc trong hộp...”
Thứ hình thù kỳ quái đó chính là binh phù?
Ta đ.ấ.m , cầm ha ha, đến bụng đau, ở giường Đồng bá, ngay cả nước mắt cũng bật . Lão vỗ bả vai của : “Tiểu lang...”
Lúc ngẩng đầu lên, mặt lão hoảng sợ .
Ta ôm cánh tay còn của lão, ôn nhu hỏi: “Đồng bá, còn đến chiến tranh?”
Hắn vuốt trán : “Tiểu lang ngu ngốc ? Nào thích chiến tranh, Đồng bá còn sống chỉ thấy an nhàn vui vẻ, sinh con dưỡng cái, bình an đến già.”
Ta càng nghĩ càng vui mừng, liên tiếp đáp ứng: “Nhất định nhất định!”