Lời Trẫm Nói, Chống Cự Vô Ích - Chương 79

Cập nhật lúc: 2025-02-07 12:59:52
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta mới đáp ứng Đồng bá bình an còn sống, tỉnh dậy liền phát hiện tới một chỗ xa lạ, tay chân trói thật chặt, tùy ý ném lên một cái ván giường thô ráp nhấp nhô.

Bên cạnh ánh đèn một tiểu đạo cô ngủ gà ngủ gật, da trắng, lông mi vểnh, mặt mày mềm mại, thế nào đều giống như là ác đồ cướp tiền.

Ta thầm hận Phượng Triêu Văn gióng trống khua chiêng tứ hôn, khiến một An phủ nghèo đến cướp chịu thăm biến thành mục tiêu mơ ước của cướp, mới ngủ một giấc liền chuyển chỗ ở.

Đạo cô mới mở mắt liền lộ sát khí: “Nghịch tặc, ngươi cuối cùng tỉnh!”

Ta thấy, xưng hô chẳng hề thỏa đáng.

Ta khẽ mỉm : Xưng hô của đạo cô, bây giờ An Dật nhận nổi, cảm thấy để dùng gọi các hạ, thích hợp hơn nhiều!” Chuyện cướp như , là giặc cướp thì là ai?!

Nàng xoẹt một tiếng, rút kiếm , để ngang cổ , mắt tiểu cô nương lộ vẻ hung ác, hẳn là tiểu đạo cô ác độc.

“Có tin bần đạo một kiếm kết liễu tên giặc như ngươi ?!”

Ta lui về phía : “Đạo cô cẩn thận, lưỡi kiếm sắc bén mắt! Tại hạ cùng với đạo cô hề thù hận, đạo cô tức giận như , từ mà đến?”

Nàng khinh miệt một tiếng: “Ngươi là giặc phản quốc theo địch, chẳng những đầu địch, còn giống trống khua chiêng hoàng hậu của cẩu hoàng đế Đại Tề, phi! Thật là mất thể diện nhiếp chính vương!”

Trong lòng thất vọng , nhưng còn đến mức khiến nản chí: “Tần Huy ở nơi nào, dẫn tới gặp !”

Tiểu đạo cô hướng “Phi” một tiếng, cực kỳ khinh miệt: “Tên tục của bệ hạ, ngươi thể tùy tiện gọi?” Quay đầu để ý tới .

Phúc đến thì lòng cũng sáng , chợt khiến nghĩ đến một khả năng, hoặc là, Tiểu Hoàng căn bản cũng bắt tới?

“Chỉ sợ là bệ hạ cũng ngươi bắt đến đây? Hoặc là, các ngươi mất bệ hạ?”

Trên mặt tiểu đạo cô thoáng qua vẻ hổ: “Bệ hạ đó là vi phục xuất tuần... Vi phục xuất tuần...”

Ta nhịn lên. Quả nhiên Tiểu Hoàng gạt .

Giữa trưa ngày thứ hai, Tiểu Hoàng “Vi phục xuất tuần” liền đen mặt trở .

Lúc đó và tiểu đạo cô giằng co cả đêm, ở mệt nhọc oanh tạc, nàng bất đắc dĩ nới lỏng sợi giây, cho phép trong phòng.

Ta hé khe cửa bên ngoài, bên ngoài cây xanh che lấp mặt trời, cửa thẳng hai vị đạo gia, cũng là đạo gia thật là đạo gia giả, bên cạnh khuất tầm mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/loi-tram-noi-chong-cu-vo-ich/chuong-79.html.]

Tiểu đạo cô tựa đầu giường, lạnh lùng : “Nghịch tặc, ngươi cần uổng phí tâm cơ, nơi vắng vẻ, trông chừng nghiêm mật, chỉ bằng ngươi là vạn vạn trốn thoát .”

Khi Tiểu Hoàng đá văng cửa xông , đang la lối mệt mỏi, co ở giường nghỉ ngơi, ánh mắt m.ô.n.g lung, mở mắt : “Ngươi trở a?” Lại xuống chuẩn ngủ.

Hắn tiến lên kéo dậy: “Đi theo !”

Tiểu đạo cô lập tức phẫn nộ, xách theo kiếm liền nhảy lên: “Bệ hạ, chúng hao tổn tâm cơ bắt tên nghịch tặc , tại thể tùy tiện thả nàng ?”

Ta tỉnh.

Tiểu đạo cô quả nhiên là hiểu lễ độ, Tiểu Hoàng cũng chỉ là phế đế, nếu ở mắt Phượng Triêu Văn, sớm lôi loạn côn đánh chết.

Tiểu Hoàng kéo tay , nắm thật chặt, lạnh lùng tiểu đạo cô , tiểu đạo cô rốt cục quỳ xuống: “Thuộc hạ vượt khuôn !”

Hắn mím môi, kéo một lời ngoài, tiểu đạo cô bò dậy liền đuổi theo, hai đạo sĩ ở cửa cũng theo sát phía , giống như hòa thượng niệm kinh, trăm miệng một lời: “Bệ hạ, vạn vạn thể thả nàng . Bệ hạ...”

Ta thừa dịp quan sát chỗ , toà nhà bỏ hoang nơi nào, rường cột chạm trổ tan hoang, còn thể vẻ phồn thịnh năm đó. Dọc đường thủ vệ nghiêm mật, Tiểu Hoàng kéo ngoài, dù vung kiếm cản, nhưng theo càng tới càng nhiều, muôn miệng một lời.

Mắt thấy qua cửa thuỳ hoa[71], sắp khỏi phủ, chợt xông tới một đám , một vóc cao lớn tráng kiện, thái dương vệt bạc, râu nhuộm gió sương, nhưng tinh thần quắc thước, xoải bước tới, chí khí can đảm, tới mặt Tiểu Hoàng, khom lễ mắt: “Vi thần mắt bệ hạ!”

“Hoàng thúc mau mau lên!” Tiểu Hoàng một tay siết chặt , lòng bàn tay cũng toát mồ hôi, mặt trấn định thong dong, một tay đỡ vị dậy.

Ta một cái, lão giả quả nhiên mấy phần giống tiên đế.

Các của tiên đế phần lớn đều , nhưng vị thật xa lạ.Vừa nghĩ, khỏi nhớ tới một .

Dực Vương.

Dực Vương , chính là do nô tỳ ở tảo y phường[72] sinh hạ, dung mạo , chỉ vì xuất quá mức hèn mọn, nên các trưởng khác coi trọng, lớn lên phong Dực Vương, đất phong nổi danh lạnh khủng khiếp, trong tất cả các Vương gia, chỉ từng kinh.

Vị nô tỳ ngày đó khó sinh, sinh hạ liền qua đời.

Nội viện hoàng cung, xuất một chút cũng giả vờ. Coi như là loạn thế, thành núi dựa, hậu cung Đại Trần đối với Dực Vương cũng là chỗ phồn hoa mộng gì, sợ rằng chỉ thương tâm.

Mắt hổ của Dực Vương quét qua mặt , tựa như đao cứng thổi qua, lòng than thở: vị Dực Vương đối với hơn phân nửa hảo cảm.

“Nghe nhiếp chính vương chỉ một con trai độc nhất, nghĩ tới nguyên lai là nữ giả trang, mà trượng nghĩa viện binh, cứu bệ hạ một mạng, chính là cứu Đại Trần một mạng, xin nhận một lạy của Bản vương!” Vừa liền giả bộ quỳ xuống.

Loading...