Vương Lỗi chẳng hề quan tâm, mắt đỏ hoe : "Thì , gì mà dám . Lương Phàm còn g.i.ế.c chắc. Quan hệ với nó như mà!"
"Dù là , chuyện cũng thể ." Mẹ .
Bố của Vương Lỗi bên cạnh, thở dài : "Con trai trong lòng chút ấm ức, chúng cũng nên thông cảm. Dù cô gái như , gả cho như Lương Phàm."
"Phải đó, con từng thấy phụ nữ nào xinh đến thế, ngay cả các ngôi điện ảnh cũng chỉ đến thôi." Vương Lỗi bò bàn, khổ: "Nếu con thể cưới phụ nữ như vợ, con c.h.ế.t cũng cam lòng."
"Phui phui phui, đừng những lời may mắn đó." Mẹ Vương Lỗi mắng một câu, : "Lần chợ chúng tìm bà mối , xem mắt một nữa, con đừng lo lắng."
"Vậy thì ." Vương Lỗi bò bàn, lầm bầm: "Con cô đơn lâu như , thực sự quá mệt mỏi."
"Con trai, còn cách nào, bây giờ con gái kén chọn, tiền thách cưới đắt đỏ. Thật sự là hết cách." Mẹ Vương Lỗi bất lực .
"Không , chúng sắp xếp một chút, nhất định sẽ ." Bố bên cạnh phụ họa.
"Con chỉ cảm thấy cam tâm." Vương Lỗi đập bàn, mắt đỏ hoe : "Con cũng ghen tị, dù Lương Phàm là bạn từ nhỏ của con. Chỉ là chuyện , con vẫn thấy khó chịu trong lòng."
"Tại nó thể tìm phụ nữ xinh như , tại con thể! Những phụ nữ xem mắt với con, so với cô gái thì chẳng là gì cả!"
Nghe đến đây, thở dài, nhưng cũng hiểu tâm trạng của Vương Lỗi. Dù độc nhiều năm như , những xung quanh đôi cặp, khó tránh khỏi cảm thấy thoải mái.
đúng lúc chuẩn rời , đồng t.ử co , sắc mặt đột nhiên đổi.
Sau lưng , Vương Lỗi say xỉn, lắc lư đầu, lẩm bẩm: "Người phụ nữ đó quá đáng tiếc, cho ai cũng , thể cho Lương Phàm. Đó quả thực là hại cô ."
"Dù ," Cậu nắm chặt tay, sắc mặt khó coi: "Dù , Lương Phàm nó c.h.ế.t từ lâu . Hồi nhỏ tận mắt thấy nó chôn cất. Một c.h.ế.t, thể lấy vợ . Hơn nữa phụ nữ là sống."
Sắc mặt đại biến, thể chấn động một chút, ánh mắt đờ đẫn đầu .
Sau lưng , bố Vương Lỗi hề phản bác lời , chỉ là từng an ủi.
"Con đừng lo, sẽ tìm cho con cô gái hơn."
" , những chuyện đáng là gì."
"Còn chuyện của Lương Phàm đừng ngoài, đều , cũng cần rùm beng lên."
"Lời nhất đừng bừa."
Trong khoảnh khắc , rời khỏi nhà Vương Lỗi như thế nào, và điều kỳ quái, lúc đều một lời giải thích hợp lý.
Thì , từ mười năm , là một c.h.ế.t !
Chẳng trách nhiều trong làng với ánh mắt kỳ lạ đến . Chẳng trách những phụ nữ đó cứ chỉ trỏ , nhưng dám đến gần.
Chẳng trách, Vương Lỗi run rẩy khắp , dám gần . Và cơm cho là cơm nguội.
Trong đầu muôn vàn suy nghĩ, chỉ cảm thấy nên lời.
Khi đến mặt Trần Tuyết Dao, mới lấy chút thần sắc, vươn tay , nắm lấy cổ tay cô , đột nhiên kêu lên: "Em cảm nhận mà, là sống, c.h.ế.t."
"Đương nhiên , chồng , ?" Trần Tuyết Dao hỏi.
" một chuyện vô cùng khó tin." lắc đầu, giọng chua chát: "Chuyện lẽ liên quan đến thế của ."
"Nói cho em ." Trần Tuyết Dao .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lop-hoc-kinh-hoang/chuong-471-nguoi-da-chet.html.]
suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn . Chỉ là Trần Tuyết Dao lập tức kêu lên: "Sao thể như ? Anh chỉ là một bình thường mà, nếu thực sự là c.h.ế.t, thì đến mức đối phó với quỷ dữ chật vật như ."
"Hơn nữa bóng, thở, nhiệt, tất cả thứ. Làm thể là c.h.ế.t . Có lẽ họ hiểu lầm điều gì đó."
Nghe lời cô , nội tâm lập tức sáng tỏ. , lẽ thực sự là một sự hiểu lầm, hoặc là do một nguyên nhân nào đó gây .
Tóm , những trong làng, dường như đều coi là c.h.ế.t. Đây mới là sự thật!
Nếu là như , thì cũng cần vội vã giải thích. trong làng, lượt ghé thăm từng nhà dọc đường.
Sau khi ghé thăm, phản ứng của những bên trong khác . Có trông vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt vô cùng sợ hãi. Có quan tâm. Có thấy liền hét lên một tiếng, đóng sầm cửa .
Tóm , họ dường như thực sự coi như một c.h.ế.t, điều thực sự khiến bất lực.
hết nhà đến nhà khác, nhanh đến nhà của một ông lão cô độc. Ông lão con cái bất hiếu, nên sống một co ro trong căn nhà nhỏ.
bước , chuyện với ông vài câu, thuận tay đưa cho ông một khoản tiền.
Ông lão lập tức tỉnh táo, liên tục cảm ơn .
đột nhiên hỏi: "Ông sợ ? Trong mắt , c.h.ế.t ?"
"Lời gì , là sống ?" Ông lão , nhẹ giọng : " chỉ ma quỷ hại , chứ từng ma quỷ giúp . Nên sợ."
"Rốt cuộc ông những gì? Tại trở về, họ đều coi là c.h.ế.t." khổ sở .
"Nói về chuyện , cũng trách họ . Bất kể là ai, cũng sẽ sợ hãi." Ông lão , Trần Tuyết Dao phía một cái.
: "Đừng lo, cô sẽ tiết lộ ngoài."
"Vậy thì , về chuyện năm xưa, quả thực khiến khó mà tin ." Ông lão thở dài, kể cho chúng một câu chuyện.
Một thiếu niên trong làng, vì một lý do nào đó mà c.h.ế.t , t.h.i t.h.ể chôn cất. Chỉ còn bà của thiếu niên đó lóc t.h.ả.m thiết.
Mọi trong làng đều an ủi bà. Ban đầu cứ nghĩ chuyện cứ thế trôi qua.
ngày hôm , thấy thiếu niên trở về nhà, y như sống. Hơn nữa còn nhiệt, tim đập. Và đối với những chuyện đây, đều gì.
Có , là c.h.ế.t giả, tim đập trở , nên về.
Cũng , c.h.ế.t , bây giờ sống chỉ là cái xác .
Thậm chí , thiếu niên đó từ trong mộ chui , biến thành quỷ dữ.
Chỉ bà của thiếu niên đó quan tâm, bà cảnh cáo những trong làng bậy. Cháu trai của bà là sống. Ai dám bậy, bà nhất định tha cho họ.
Yukimiko - (Tuyết Mỹ Tử)
Vì bà của thiếu niên đó uy tín lớn trong làng, tính tình , nên ai dám bậy.
Rất nhanh, đều quên chuyện , và thiếu niên đó, khi sống ở làng vài năm, rời khỏi làng, đến thành phố lớn. Chỉ còn bà cô đơn.
Nghe đến đây, chậm rãi hỏi: "Vậy, theo ý ông, thiếu niên đó chính là ."
"." Ông lão .
"Vậy, theo ý ông, từng chôn cất một ?" hỏi.
"Phải." Ông lão gật đầu .