Liễu Linh Nhi quả thực chịu đủ những ngày tháng như thế , cô cảm thấy như đang sống trong xã hội cũ , trời sáng cô dậy việc, lo liệu việc nhà, còn rót dâng nước cho cái tên đàn ông thối tha tên Lương Phàm .
Mà cái tên đàn ông thối tha nào cũng tỏ vẻ đương nhiên, thật sự coi là địa chủ lão tài ?
Nghĩ đến đây, Liễu Linh Nhi tức đến nghiến răng nghiến lợi. cô chẳng gì . Cô từng chứng kiến sức mạnh của cái tên đàn ông thối tha . Những kẻ truy sát cô, trong tay đáng một đòn.
Cô căn bản dám tin, đời mạnh mẽ đến thế. dù nữa, cô vẫn cảm thấy vô cùng ấm ức.
"Cả một cái biệt thự to đùng thế , dọn dẹp đến mức nào nữa!" Liễu Linh Nhi hậm hực đặt chổi xuống, trừng mắt .
"Cứ từ từ mà dọn, dù cô cũng là sức lao động miễn phí." .
"Cuối cùng cũng thật , thu nhận là vì tìm một bà v.ú miễn phí, đúng ?" Liễu Linh Nhi chỉ hét lên.
" , nhưng cô gì ?" liếc cô, khinh bỉ : "Nếu sự che chở của , cô bước khỏi biệt thự sẽ xẻ tám mảnh. Những kẻ đó dù m.ổ b.ụ.n.g cô cũng tìm cho cái chuông nhỏ ."
"Cho dù là thế, cũng thể đối xử với như . Hàng ngày dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn gà. Hàng ngày sống những ngày tháng như thế nào chứ." Liễu Linh Nhi hét lên.
"Cái cô sai , các cô gái nghề đó dậy sớm. Nếu thì mà tiếp khách ." .
" cái loại gà đó! Đồ khốn nạn nhà ." Liễu Linh Nhi hét.
mỉm xua tay: "Thôi , mau việc . Nếu thì cô đừng hòng cơm ăn!"
"Anh đang bóc lột lao động trẻ em!" Liễu Linh Nhi kêu lên.
"Cô thành niên ." .
" vẫn là một cô gái." Liễu Linh Nhi .
"Con gái thì ? Nếu ở xã hội cũ, với tuổi của cô bây giờ, con lớn ." liếc cô một cách hờ hững, nhẹ nhàng : "Cô cần cố gắng hơn nữa."
"Anh c.h.ế.t , đồ vô sỉ!" Liễu Linh Nhi nghiến răng nghiến lợi. Mấy ngày nay cô thật sự thấy cái tên vô liêm sỉ đến mức nào.
Thường ngày lợi là chiếm, những thế, còn ăn chơi đàng điếm, điều ác nào . Quả thực khiến cô mở rộng tầm mắt.
Cô thể tưởng tượng đàn ông thể tồi tệ đến thế.
"Cô vẫn còn quá non nớt." liếc cô một cái, đắc ý bỏ .
Mãi đến khi Liễu Linh Nhi xong việc, mới cô một cái, : "Sao còn nấu cơm!"
"Cái gì, cả buổi sáng , còn nấu cơm nữa !" Liễu Linh Nhi hét lên.
" , thì cô nghĩ là gì." lườm cô một cái .
Liễu Linh Nhi tức giận , đành bếp. nhanh cô , với : "Trong bếp hết rau ."
"Vậy thì cô mua ." .
"Vậy thì đưa tiền cho chứ." Liễu Linh Nhi .
"Vẫn dùng tiền của cô ." tủm tỉm .
"Anh đúng là đồ ăn bám đại hỗn đản!" Liễu Linh Nhi hét xong câu , chạy .
bóng lưng cô, sắc mặt trầm xuống : "Ăn bám , đúng là một ký ức ."
Ăn xong bữa trưa, trong sân, tủm tỉm suy nghĩ.
Liễu Linh Nhi ở bên cạnh xoa bóp chân cho , sắc mặt khó coi.
"Ê, đại hỗn đản." Liễu Linh Nhi .
"Cô nên gọi là chủ nhân." .
"Ít nhảm , chính là một đại hỗn đản." Liễu Linh Nhi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lop-hoc-kinh-hoang/chuong-556-tu-hanh.html.]
"Thôi , tùy cô cũng ." nheo mắt .
Yukimiko - (Tuyết Mỹ Tử)
"Anh lợi hại như , thể giúp ?" Liễu Linh Nhi đột nhiên hỏi.
"Giúp cô cái gì?" ngẩng đầu, về phía cô.
"Cái chuông nhỏ trong cơ thể , vẫn chút đổi nào. Chỉ khi gặp nguy hiểm nhất, nó mới xuất hiện. hy vọng thể giúp nắm nó." Liễu Linh Nhi .
Sắc mặt đổi, cô : "Nếu là như , đây quả là một vấn đề lớn. cô đừng lo, cách."
"Thật ?" Liễu Linh Nhi phấn khích hỏi.
"Đó là đương nhiên, từ chiều nay, sẽ bắt đầu huấn luyện đặc biệt cho cô." .
"Được, nhất định trở nên mạnh mẽ." Liễu Linh Nhi phấn khích .
Thế là buổi chiều, Liễu Linh Nhi vất vả cầm cuốc, đang cuốc đất.
"Này, đây chính là cái gọi là tu hành của ? Cuốc đất thì tính là gì?" Liễu Linh Nhi nhịn hỏi.
"Cô hiểu cái gì? Cỏ cây hoa lá đều là tu hành." liếc cô, thâm ý .
"Nói cũng đúng, cố gắng ." Liễu Linh Nhi .
Thế là cả buổi chiều, cô đều cuốc đất. Đến tối thì cô mới chịu dừng . Sau đó phấn khích : "Tuy mồ hôi nhễ nhại, nhưng cảm nhận một chút thu hoạch ."
"Vậy thì cô cứ cố gắng ." về phía cô, nhưng đầu xuống đất. Tự lẩm bẩm: "Luống rau cuối cùng cũng xong , giờ thể trồng rau ."
"Anh cái gì! Anh đang lừa . Bảo giúp dọn dẹp luống rau!" Liễu Linh Nhi tức giận trừng mắt hét lên.
"Cô nhầm , nhớ kỹ, thứ đều là tu hành. sở dĩ mạnh mẽ như , chính là như thế." tỏ vẻ đạo mạo. Liễu Linh Nhi tin.
Thế là mấy ngày tiếp theo, dẫn cô dọn dẹp sân, dẫn cô vác gạch.
"Tại vác gạch chứ?" Liễu Linh Nhi bất mãn hỏi.
"Tất cả đều là vì tu hành." .
" mà..." Liễu Linh Nhi chút do dự.
"Không nhưng nhị gì cả, hãy tin !" một cách chính trực.
Thế là Liễu Linh Nhi vất vả vác đống gạch đến cổng biệt thự, thấy đang chuyện với một thầu khoán.
"Mấy viên gạch đúng lúc dùng đến, bán hết cho ông đấy."
"Haha, thì cảm ơn ."
Thế là nhanh đống gạch chở . hài lòng đếm tiền trong tay, đắc ý : "Những viên gạch phế thải để đó cũng phí, bán hơn nhiều."
đầu , thấy ánh mắt giận dữ của Liễu Linh Nhi.
"Quả nhiên đang lừa !" Cô nghiến răng nghiến lợi .
"Cô đang cái gì? Tất cả những gì , đều là để rèn luyện cô, cô từng câu ? Trời giao trọng trách lớn cho ." với vẻ mặt nghiêm túc.
"Thôi , tin nữa." Liễu Linh Nhi .
Thế là mấy ngày tiếp theo, dạy cô dùng thanh tre đan rổ. Điều càng khiến cô hiểu nổi: "Tại đan rổ chứ?"
"Tất cả đều là vì tu hành." an ủi cô .
Thế là ba ngày , bán hết những chiếc rổ cô đan, kiếm một khoản tiền, đang đắc ý đếm tiền.
Lúc Liễu Linh Nhi tới, ánh mắt lạnh lùng. Cô từ từ tới, tức đến bật : "Quả nhiên đang lừa , những ngày căn bản hề huấn luyện . Chỉ là để giúp kiếm tiền mà thôi!"
"Bây giờ cô mới , đồ phụ nữ ngốc nghếch." khe khẽ thở dài.
"Lương Phàm, c.h.ế.t !" Liễu Linh Nhi giận dữ lao về phía .