Lớp Học Kinh Hoàng - Chương 597: Linh Khí Bắt Đầu Phục Hồi

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-12-08 14:18:51
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Kiếp gặp , liệu em còn là em ?” Trần Tuyết Dao đầu hỏi.

 

“Có lẽ là , lẽ là ,” về phía cô , giọng điệu bình tĩnh: “Kiếp , sợi tơ hồng của chúng cắt đứt. Nếu kiếp ...”

 

Trần Tuyết Dao gì, vai run lên, cô cứ thế lưng rời .

 

theo bóng lưng cô , nhớ từng chút từng chút một khi chúng ở bên .

 

Khi cô vui, ở bên; khi cô buồn, ở bên. Khi cô sợ hãi, ở bên.

 

Thế nhưng, khi đau khổ, điều thấy là ánh mắt khinh miệt của cô .

 

Có lẽ chúng thật sự hợp để ở bên , ngay cả khi cố gắng duy trì, cuối cùng cũng sẽ dẫn đến chia ly.

 

Thở dài một tiếng, đầu , về phía Liễu Linh Nhi : “Chúng nên rời khỏi đây thôi.”

 

“Ừm.” Lần , Liễu Linh Nhi hỏi gì, cô đang ở nơi đau buồn, rời là đúng.

 

“Lần ?” Liễu Linh Nhi hỏi.

 

“Đến một khu mộ,” đáp.

 

Liễu Linh Nhi gật đầu, hỏi thêm.

 

Cứ như , hai chúng biến mất khỏi trang viên. Trên lầu gác, ông lão về nơi chúng khỏi, cung kính quỳ xuống: “Cầu mong chủ nhân thắng lợi trở về.”

 

Chúng đường, dừng chân nghỉ ngơi, dường như đang một cách vô định. Trên đường, cuộc sống cũng lo lắng gì. Bởi vì, mỗi khi chúng rơi cảnh túng quẫn, luôn tìm chỗ để ăn uống miễn phí.

 

Trong một trang viên nọ, chúng đang ăn uống no say. Một đàn ông trung niên đang cung kính bên cạnh.

 

“Lương Phàm, thật lợi hại!” Liễu Linh Nhi khen ngợi: “Mỗi khi chúng đói, đều thể tìm nơi để “cọ” đồ ăn.”

 

“Ồ, thế ?” liếc , hướng về trung niên bên cạnh: “Ông nghĩ đang cọ đồ ăn ?”

 

Người trung niên sợ hãi vội vàng quỳ xuống đất, run rẩy kêu lên: “Tuyệt đối ! Tất cả những điều đều là do chúng tự nguyện dâng tặng!”

 

“Vậy thì .” đắc ý lắc đầu.

 

Người trung niên dám chểnh mảng, món ngon vật lạ đều dọn lên. Liễu Linh Nhi ăn đến miệng dính đầy dầu mỡ, nhịn : “Suốt chặng đường dầm mưa dãi nắng , hình như đang tìm kiếm cái gì đó?”

 

“Tìm một nơi.” trả lời chút do dự.

 

“Nơi nào?” Liễu Linh Nhi ngạc nhiên hỏi.

 

ngước mắt , nhẹ giọng : “Trần Đường Quan.”

Yukimiko - (Tuyết Mỹ Tử)

 

“Có nơi đó ? Đó là địa danh trong thần thoại ?” Liễu Linh Nhi hỏi.

 

, và đang tìm nó.” .

 

“Nếu tìm thấy thì ?” Liễu Linh Nhi hỏi.

 

“Thì cứ tìm mãi.” .

 

Liễu Linh Nhi gật đầu, tiếp tục ăn uống. Một lúc , cô : “Vì nhiều thuộc hạ như , tại huy động họ tìm?”

 

“Đã huy động , hiện tại tin tức.” đáp.

 

“Thảo nào.” Liễu Linh Nhi .

 

Hai chúng đang chuyện, đàn ông trung niên thậm chí dám ngẩng đầu lên. Ăn xong, Liễu Linh Nhi : “Mấy ngày nay nghèo rớt mồng tơi, tại bảo họ tài trợ cho chúng ?”

 

“Tiền do tự kiếm, thể tiêu. Ăn uống thì ngoại lệ.” .

 

“Quy tắc thật kỳ lạ.” Liễu Linh Nhi .

 

“Không cần lo lắng, chúng sẽ luôn chăm sóc suốt chặng đường.” .

 

Vài ngày , chúng tiếp tục hành trình qua các thành phố khác. Đến bất cứ nơi nào, đều ghé một gia tộc lớn để “cọ” đồ ăn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lop-hoc-kinh-hoang/chuong-597-linh-khi-bat-dau-phuc-hoi.html.]

Cứ như , vài ngày, ánh mắt Liễu Linh Nhi đầy vẻ sùng bái.

 

“Anh thật sự quá giỏi! Bước ăn, họ còn cung phụng như tổ tông. Anh cho , rốt cuộc thế nào mà như ?” Mắt Liễu Linh Nhi sáng rực, cô hỏi.

 

“Sao, em học ?” hỏi.

 

“Muốn chứ!” Liễu Linh Nhi vội vàng kêu lên: “Vào ăn uống miễn phí, mà họ vẫn phục vụ. Cuộc sống như quá thoải mái. Nếu thể dạy , sẽ c.h.ế.t đói nữa.”

 

“Rất đơn giản, chỉ cần em thừa nhận em là phụ nữ của . Em đến ăn, họ đều cung phụng em.” mỉm .

 

Khuôn mặt nhỏ của Liễu Linh Nhi ửng hồng, cô vội vàng hỏi tiếp: “Tại ?”

 

“Bởi vì, họ chỉ nhận , nhận cô nữ bộc nhỏ bé là em.” .

 

“Người là nữ bộc!” Liễu Linh Nhi lườm một cái.

 

Chúng , xung quanh là vùng núi. Vì gọi xe, đành đưa cô đến một khu đất hoang để cắm trại.

 

“Này, ngủ ngoài trời nữa ?” Liễu Linh Nhi kêu lên.

 

“Không còn cách nào khác, em chịu khó một chút, lấy lều .” .

 

“Đã thì đành chịu.” Liễu Linh Nhi .

 

Thế là chúng đốt một đống lửa, từ từ nướng đồ ăn. Mắt Liễu Linh Nhi sáng long lanh , đột nhiên hỏi: “Sau sẽ gặp Trần Tuyết Dao nữa, đúng ?”

 

“Duyên phận giữa và cô hết.” .

 

“Xí, ly hôn thì là ly hôn, duyên phận hết gì chứ.” Liễu Linh Nhi .

 

“Cũng gần như .” mỉm , để tâm, chỉ : “Ngủ , chặng đường chúng còn dài.”

 

Sáng hôm , thức dậy từ sớm, khẽ nhắm mắt, xếp bằng mặt đất, dường như đang thổ nạp.

 

Liễu Linh Nhi bước đến, hào hứng kêu lên: “Oa, đang luyện công ?”

 

“Cũng gần như thế.” mở mắt .

 

“Vậy mau dạy !” Liễu Linh Nhi phấn khích . Dường như cô nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt đầy vẻ sùng kính.

 

thể dạy em .” lắc đầu , ánh mắt đầy lo lắng lên bầu trời.

 

“Anh rốt cuộc đang ? Luyện võ công ?” Liễu Linh Nhi hỏi.

 

“Không, đang Luyện Khí.” .

 

“Luyện Khí? Vậy chẳng là tu tiên ?” Liễu Linh Nhi kích động .

 

gật đầu, bất đắc dĩ : “Cũng thể như , nhưng đây là chuyện .”

 

“Sao thế?” Liễu Linh Nhi hỏi.

 

trả lời, ánh mắt lo lắng lên trời.

 

Không từ lúc nào, giữa trời đất những luồng linh khí trôi nổi. Đây là một điều đối với nhiều lớn tuổi, nhưng nó cũng nghĩa là Thiên Nhân xâm lược sắp bắt đầu.

 

Một khi Thiên Nhân xâm lược thực sự bắt đầu, thế giới sẽ tràn ngập linh khí.

 

Đến lúc đó, thế giới sẽ trở thời kỳ hoang sơ.

 

Những thiên phú đặc biệt trong thế giới cũng sẽ tự tìm con đường của riêng .

 

cơ hội càng lớn kèm với rủi ro càng cao. Một khi Thiên Nhân xâm lược bắt đầu, những Thiên Nhân đó sẽ trở .

 

Ngay cả một Thiên Nhân bình thường cũng sở hữu sức mạnh khó lường. Một khi tất cả Thiên Nhân trở về, đó sẽ là một t.h.ả.m họa đối với thế giới .

 

, dù thế nào nữa, cũng trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết khi Thiên Nhân xâm lược.

 

Và tất cả điều đều liên quan đến ngôi mộ , vì , tìm thấy ngôi mộ đó bằng giá.

 

 

Loading...