Tiền Chỉ Tuyết gật đầu, khuôn mặt xinh nở nụ : “Nói đúng lắm, đại sư cũng cần sống. Hay là chúng góp một ít tiền, đưa cho đại sư .”
Các cô gái xung quanh gật gù, nhưng Thẩm Điệp do dự : “ đại sư, liệu thực sự giúp chúng ?”
Nghe cô , các cô gái xung quanh đều với vẻ mặt nghi ngờ.
“Xem các cô tin ,” .
“Không, đại sư, thể tin,” dù Thẩm Điệp , ánh mắt cô vẫn đầy vẻ do dự.
“Có lẽ cần thể hiện một chút, tránh các cô coi thường.” khẽ , nhẹ nhàng dậm chân một cái, thứ xung quanh lập tức biến thành màu đỏ máu.
Năm cô gái kinh hoàng xung quanh, nhưng phát hiện cả thế giới như thể nhuộm một màu đỏ máu, và những trong màu đỏ m.á.u đó, ngoại trừ họ, đều yên bất động.
Thẩm Điệp kinh hãi cảnh tượng mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Bởi vì cô thấy các sinh viên đang trong trường đại học, ai nấy đều vẻ mặt kỳ lạ. Phía họ là những cái bóng đen.
“Những cái bóng đen là gì?” Thẩm Điệp hỏi.
“Đây chính là thủ phạm gây sự biến dị cho họ,” .
“Sao như ?” Thẩm Điệp mặt đầy kinh hãi, các cô gái khác cũng ngây .
Lúc nhẹ nhàng dậm chân một cái, thế giới màu m.á.u biến mất, thứ xung quanh như thủy tinh. Khi năm cô gái mở mắt , họ trở thực tại.
“Vừa , là ảo giác ?” Thẩm Điệp là đầu tiên hỏi. Tiền Chỉ Tuyết cũng tò mò .
“Không .” lắc đầu, dứt khoát: “Vừa , chỉ là thế giới mà thấy. Các cô đúng, trường nghệ thuật quả thật vấn đề. Rất nhiều sinh viên ở đây ký sinh.”
“Vào ban ngày, thứ trong cơ thể họ kiềm chế, nhưng đến đêm, họ thể kiểm soát nó nữa. Chúng sẽ xuất hiện và chiếm hữu cơ thể.”
“Vì chúng can thiệp lẫn , nên họ hề thứ gì đó trong cơ thể.”
Cư Thanh kinh hãi : “Thì là , trong cơ thể chúng thứ gì ?”
“Có,” gật đầu .
Cư Thanh run rẩy, nhưng gượng: “Anh đang dọa đúng ?”
Yukimiko - (Tuyết Mỹ Tử)
“ dọa cô.” liếc cô , vẻ mặt bình tĩnh : “Trong cơ thể các cô quả thật thứ gì đó, hơn nữa còn là thứ bình thường.”
“Đó là thứ gì?” Thẩm Điệp sợ hãi hỏi.
“Trong cơ thể các cô cũng thứ gì đó, và chúng đang ngủ say. Khi chúng vượt qua sự kiểm soát của cơ thể các cô, xác các cô sẽ chiếm hữu ,” .
“ tin, đang lừa chúng ,” Cư Thanh .
“Tin tùy các cô.” họ, khinh thường : “Thực , chuyện sống c.h.ế.t của trường học liên quan gì đến các cô. Các cô chỉ cần trốn , là cần lo lắng về chuyện .”
“, cứ cảm giác, họ sẽ tay với chúng ,” Cư Thanh .
“Sự đoán của cô là đúng,” đầy ẩn ý.
Năm cô gái sợ hãi, từng một kinh hoàng .
“Cầu xin , cứu chúng . Đại sư,” Cư Thanh kêu lên.
“ , cứu chúng .”
“Coi như cầu xin .”
Những cô gái nhao nhao cầu xin, nhưng vẫn hề lay chuyển. Chỉ gật đầu : “Cứu các cô đương nhiên thành vấn đề, nhưng thù lao các cô trả.”
“Cái đó thành vấn đề, đại sư cần bao nhiêu?” Cư Thanh hỏi.
“Ít nhất cũng mười vạn chứ,” do dự một lát .
“Mười vạn!” Cư Thanh mở to mắt, vẻ mặt chua chát: “E rằng chúng nhiều tiền đến .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lop-hoc-kinh-hoang/chuong-632-phan-thuong-khac-biet.html.]
“Các cô gái học trường nghệ thuật giàu ?” ngạc nhiên hỏi.
“Đâu như nghĩ, bố chúng đều là tầng lớp công nhân viên chức,” Cư Thanh .
“Dù thế nào nữa, các cô cũng góp đủ mười vạn. Nếu sẽ tay,” .
Liễu Linh Nhi bên cạnh nãy giờ lên tiếng, lúc nhịn : “Thực cần thiết thế, nếu họ thể đưa mười vạn, thì giảm bớt .”
“Không , nếu thì thôi,” xong dậy định bỏ .
Cư Thanh và Tiền Chỉ Tuyết vội vàng kéo , khẩn khoản cầu xin, những khác cũng . vẫn hề lay chuyển.
“Vô ích thôi, nếu cái giá đó, sẽ tay,” dứt khoát.
Bản vốn dĩ là hiệp sĩ chính nghĩa, còn việc cứu họ . Hoàn là tùy tâm trạng của .
Năm cô gái góp tiền, nhưng chỉ góp hai vạn. Điều khiến họ vô cùng rối rắm.
“Chúng thường ngày tiêu xài quá mạnh tay, thực sự còn tiền nữa,” Cư Thanh bất lực .
“Vậy ? Các cô thử xem,” .
Năm cô gái , Tiền Chỉ Tuyết đột nhiên cúi đầu, nhỏ: “Hay là, chúng bầu bạn với một chút. Coi như trả nợ .”
“, nếu thì đành thế .”
“Anh rốt cuộc đồng ý ?”
“Cũng chỉ thể như .”
Năm cô gái nhao nhao , e thẹn, bực bội, cũng kiên quyết đồng ý.
gật đầu : “Cách tệ, thì tiền còn sẽ dùng cách .”
Nghe đến đây, Liễu Linh Nhi trân trân: “Lương Phàm, đúng là quá hổ.”
“Không còn cách nào khác, cũng thể chịu thiệt ,” .
“Vậy cứ quyết định như thế , chúng đưa hai vạn, khi chuyện kết thúc, chúng sẽ trả nốt,” Cư Thanh .
“Được.” gật đầu, lòng hài lòng.
“Tối nay, sẽ đến trường các cô. Các cô cứ đợi ở ký túc xá nữ là ,” .
Thế là, khi thỏa thuận xong, dẫn Liễu Linh Nhi rời khỏi trường nghệ thuật.
Trên đường , Liễu Linh Nhi hỏi: “Cái đồ nhà , thực sự vô liêm sỉ đấy?”
“ chỉ kiếm chút lợi lộc, hơn nữa, cũng thánh nhân gì. Chuyện linh dị xảy khắp nơi đời. Một thể giải quyết hết ,” .
“Thôi , đúng là chỉ vơ vét lợi ích,” Liễu Linh Nhi , ánh mắt đầy vẻ khinh miệt.
tự giễu: “Biết , cũng một đàn ông , nhưng trong cái thế giới , kết cục của đàn ông ngoài việc giúp khác nuôi con , căn bản kết cục .”
“Lương Phàm cả đời, hổ thẹn với khác.”
Ban đêm, Trường nghệ thuật.
Ngôi trường nghệ thuật xám xịt, bao trùm trong màn đêm. và Liễu Linh Nhi cứ thế bước ngôi trường . Đi bộ ở đây, ánh mắt đầy cảnh giác.
Theo thỏa thuận, đến ký túc xá nữ. Nơi vốn dĩ ngăn cản. giờ đây một bóng .
và Liễu Linh Nhi cứ thế lên tầng bốn, gõ cửa phòng ký túc xá nữ.
Năm cô gái đều ngủ, ai nấy đều mặc quần áo chỉnh tề.
“ đến , các cô hãy xem, rốt cuộc ở đây xảy chuyện gì,” các cô gái .
Các cô gái gật đầu, Cư Thanh mặt tái nhợt chỉ tay xuống lầu: “Anh tự .”
ngoài cửa sổ, vẻ mặt sững sờ, lẩm bẩm: “Chà, đây là cảnh tượng gì ?”