“Đừng  với  là chúng  sắp truy tìm một... sinh viên thực tập mười năm ?”
Raiden hỏi, tay cầm ly cà phê mà đường nhiều hơn cà.  lơ lửng  trần, tay khoanh  ngực, gật đầu  nghiêm túc.
“Chính xác. Người cuối cùng chạm tay  phụ lục  mất là Lâm Vũ – nhân viên hợp đồng, 21 tuổi, ngơ ngác, thích sưu tầm tem và... hồ sơ.”
Raiden thở , khẽ . “Thế giới  đúng là cần luật sư – và thuốc an thần.”
“Hoặc một gói bánh cá.  đói.”
“Anh là ma.”
“ vẫn  lòng.”
...
Sau vài cú tra cứu trong hệ thống pháp lý trung gian – một hệ thống dữ liệu lưu trữ của liên minh các văn phòng tư pháp tại thủ phủ Pháp Hồn – Raiden tìm  địa chỉ liên lạc duy nhất còn hoạt động: một địa chỉ thư điện tử mang tên: **[[email protected]](mailto:[email protected])**.
“Tên miền giả tưởng quá đỗi hợp lý,” Raiden lẩm bẩm.
“Anh ghen tị vì tên miền  vẫn là gmail ?”
“ ghen tị vì  còn sống mà sống dở hơn  chết.”
 khịt mũi. “Câu đó đáng lên áo thun.”
...
Gửi mail. Chờ. Một tiếng. Không hồi âm.
Đến giờ thứ ba,  phản hồi. Lâm Vũ xác nhận   từng lưu một bản phụ lục  chỉnh sửa – và còn giữ bản photo ... “kỷ niệm nghiệp vụ”. Mời gặp mặt trực tiếp tại **Trạm Lưu trữ ký ức cũ**.
Raiden  , cau mày. “Trạm đó thật sự tồn tại ?”
“Tồn tại.    wifi.”
“Địa ngục thật.”
...
Trạm lưu trữ ký ức là một toà nhà hình tròn, tường đá thạch, cửa gỗ đỏ, và mùi ẩm mốc hòa lẫn mùi... hồ sơ. Nếu  nơi nào khiến giấy tờ  đau, thì chắc là đây.
Người mở cửa là một   cao, gầy, mặc sơ mi trắng rộng như áo ngủ. Đeo kính tròn, mặt sáng nhưng mỏi như  ngủ từ triều .
“Anh Raiden?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luat-su-so-ma-va-con-ma-nhi-nho/chuong-11-ke-mang-ho-so-cuoi-cung.html.]
“Ừ. Còn  là Lâm Vũ?”
“   đổi , nếu  đang thắc mắc.”
Vũ đưa Raiden và  ( thấy nhưng  cảm nhận)  một căn phòng đầy hộc tủ. Giữa bàn  một hồ sơ giấy  gói cẩn thận.
“   ai  ghi chú đỏ ,” Vũ , giọng thấp. “ chỉ nhớ hôm đó    ‘đừng nộp vội, để sếp xét duyệt’.   đó... sếp  chuyển. Hồ sơ cũng mất.”
Raiden mở hồ sơ. Đọc dòng chữ  tay đỏ:
> “Tạm hoãn. Phụ lục    chuyển.”
Raiden hỏi: “Anh  nhớ ai  lệnh?”
“Không tên. Chỉ   mặc vest tím. Không đeo thẻ. Và giọng như  đơn xin  mà    là gì.”
 rùng . “ từng  giọng đó. Trong một cuộc họp. Khi   bắt  nhận trách nhiệm.”
Raiden thu hồ sơ . “Bằng chứng đủ để mở  điều tra trong hệ thống pháp lý hậu thế.  chỉ nếu chúng  công khai nó  một hội đồng trung lập.”
“Anh định kiện ?”  hỏi.
“Không.  định tổ chức ‘phiên đối thoại phục hồi ký ức pháp lý’.”
“Cái tên dài đó  như sách hướng dẫn sử dụng nồi cơm điện.”
“ hợp pháp trong hệ thống tư pháp giả tưởng .”
“Touché.”
...
Trên đường về, Raiden  , tay cầm hồ sơ.
“ vẫn  tin  đang điều tra một vụ án mà nhân chứng là ma, vật chứng là giấy photo, và bên  cáo là ‘hệ thống’.”
“Anh đang  điều đúng. Dù  khi đúng là... khùng.”
“ chấp nhận. Miễn là   biến mất giữa phiên điều trần.”
CX330
 im lặng. Rồi :
“Nếu  biến mất, thì chỉ vì cuối cùng   thể yên tâm.”
Raiden gật nhẹ. Tay  siết chặt tập hồ sơ. Không  vì sợ. Mà vì  đầu tiên – từ ngày  trở thành luật sư –   rõ điều  ... là vì một   còn.
Và chính vì thế, nó  thể  lãng quên.