Tiếng đàn dương cầm du dương vang lên trong sảnh yến hội.
 
Hứa Kiều mặc một chiếc váy cưới đuôi cá dài thướt tha  về phía Tống Phỉ,  tay cầm một bó hoa hồng trắng lớn .
 
Sau khi bố  phát biểu xong thì đến lượt Hứa Trạch .
 
Anh    sân khấu vẫy tay với Tống Phỉ một cách đùa cợt :
 
"Chị là chị gái yêu quý của em, là báu vật của cả nhà . Nếu  dám đối xử tệ với chị  , cả nhà sẽ  thể tha thứ cho ."
 
Tống Phỉ đôi mắt dừng ở phía Hứa Kiều , dùng giọng điệu vô cùng trìu mến  : "Ta  đành lòng đối xử với em như ."
 
Dưới khán đài tiếng vỗ tay  ngừng vang lên.
 
Trên sân khấu một bầu  khí ấm áp.
 
Linh hồn   bên bàn hoa cạnh sân khấu , đờ đẫn  bọn họ.
 
 lúc đó nghĩ rằng  sẽ  đau lòng.
 
  lẽ  khi chết ,   một  trải qua  nỗi đau trong cuộc đời  .
 
Nên  chỉ  tất cả những điều  với đôi mắt lạnh lùng , cảm thấy nội tâm trống rỗng , như thể  gió thổi qua .
 
Trước một chiếc bàn nào đó ,   đang xì xầm: " Này ,  nhớ là Hứa gia  ba  con . Tại  Hứa Trạch     chỉ  một chị gái ? "
 
" Còn   nhà   cô con gái thứ hai là Hứa Đào ? Mẹ kiếp , học giỏi  ích lợi gì ? Ở đời quan trọng là nhân phẩm... "
 
Cảm ơn bố   .
 
 tại hai bên  thích cũng  mang tiếng .
 
Thực , khi  còn nhỏ ,   một  dì   với  .
 
 đến thăm họ hàng  dịp Tết Nguyên đán và Dì   tặng  một món đồ chơi cá heo nhồi bông.
 
Chỉ   mới  , Hứa Trạch và Hứa Kiều đều  .
 
Hứa Trạch độc đoán  quen, yêu cầu  chơi với em . Khi  từ chối , em  dùng kéo cắt con cá heo của  thành từng miếng .
 
Không lâu  , dì    lấy chiếc khăn mà dì  bỏ quên , tình cờ  thấy những mảnh vụn vương vãi khắp mặt đất
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luc-nay-toi-hoan-toan-that-vong-ve-gia-dinh-toi-da-chet/chuong-4.html.]
 
Để bảo vệ thanh danh cho đứa con trai út yêu quý của  ,     với dì :
 
"Đào Đào  thích món đồ chơi  nên con bé nhất quyết dùng kéo cắt nó  ,  rằng con bé    thấy nó ."
 
Vẻ mặt của dì  đột nhiên  đổi , và từ đó mỗi  dì đến thăm họ hàng , dì thậm chí còn  cả đưa cho  một phong bao lì xì màu đỏ nào.
 
Sau sự việc  ,  lẽ   cảm thấy   một chút và đối xử với   hơn  một thời gian .
 
 nó sớm tan biến.
 
Trong gia đình chúng  ,  sự phân công lao động rõ ràng giữa bố  . .
 
Năm Hứa Kiểu  đời , công việc kinh doanh của bố  tiến  lên  nhiều.
 
Bố  cho rằng đây là sự may mắn của Hứa Kiều nên bố  yêu mến chị  nhất.
 
Và   yêu Hứa Trạch nhất vì em trai  là đứa con trai út mà bà  chờ đợi  lâu  khi sinh  đó 2 cô con gái.
 
Đối với .
 
Sau khi sinh  là một bé gái trắng trẻo và mập mạp , nhưng  trai  song sinh cùng ,   thể sống sót dù chỉ 24 giờ .
 
Họ đều nghĩ  đem  điều xui xẻo.
 
Khi  còn là một đứa trẻ ,  luôn  thể hiểu  điều đó.
 
Tại  Hứa Trạch và Hứa Kiều  ăn gì đều sẽ   bàn  ngày hôm  .
 
Và rõ ràng là   dị ứng với hải sản .  khi  tổ chức sinh nhật , chỉ vì Hứa Kiều   ăn cua mà bố   đặt chỗ ở một nhà hàng hải sản lớn .
 
Khi  mười hai tuổi ,  một trận động đất ở khu lân cận.
 
Khi đó cả nhà đang ngủ trưa ở nhà ,  hề suy nghĩ , một  ôm Hứa Trạch , một  ôm Hứa Kiều .
 
Chỉ   loạng choạng  xuống cầu thang ,  lên trần nhà rung chuyển mà  nức nở .
 
 tuyệt nhiên sẽ   ai đến giải cứu .
 
Điều  đúng khi  mười hai tuổi .
 
Điều tương tự cũng xảy  khi   một tài xế bóp cổ và kéo  khu hoang tàn vắng vẻ  chân một ngọn núi.