Trần Khôn cố gắng bình tĩnh , bày  một nụ  hết sức "chân thành",  với giọng điệu ôn hoà thường ngày: "Chẳng   còn thăm bà nội ?  là đồng nghiệp của cô , để  đưa cô  về nhà."
 
Cố Thanh do dự, nhưng nghĩ đến bà nội đang chờ  trong phòng bệnh,  nhanh chóng đưa  quyết định. Cậu :
 
"Được,  tất cả nhờ !" Nói xong,  rút một chiếc chìa khoá trong chùm chìa khóa nặng trịch của  , đưa cho Trần Khôn,  đó căn dặn: "Đây là chìa khoá nhà Âu tổng, bây giờ ngài  hẳn là ngủ ,  giúp  đưa luôn Lạc Yên tiểu thư  nhà, đặt cô   ghế sô pha    ngoài bấm chuông cửa, bấm vài , Âu tổng sẽ dậy thôi."
 
Cố Thanh  chột , hành động phá giấc ngủ ... Mặc dù  như  sẽ gây phiền phức cho cả chủ  tớ, nhưng để đảm bảo cho tính mạng của Lạc Yên tiểu thư  xảy  vấn đề gì, chút phiền phức  chắc  đáng kể .
 
Trần Khôn nhận lấy chìa khoá từ tay ,  khỏi kinh ngạc. Trợ lý của Âu Dực   thể ngây thơ đến mức ? Giao chìa khoá nhà Âu Dực cho một  ngoài,   thật sự yên tâm ? Phải  rằng chỉ một món đồ trong nhà Âu Dực cũng đáng cả hàng vạn.
 
Cố Thanh đương nhiên  ngây thơ như Trần Ngôn nghĩ,  đương nhiên  nghĩ đến chuyện ngày, nhưng   lo lắng, vẫn  yên tâm với quyết định của ,  sợ xảy  chuyện gì ngoài ý .
 
Dù  Âu tổng ngủ trong phòng, ngài   thói quen khoá bên trong, chắc chắn sẽ  xảy  chuyện g.i.ế.c . Về tài sản, cái  càng  đáng lo ngại,   rõ trong phạm vi nước Z, sẽ  ai dám động đến tài sản trong nhà Âu Dực.
 
Vì ,    yên tâm.
 
Cố Thanh để Lạc Yên trong lòng   tay Trần Khôn, Trần Khôn cẩn thận đỡ lấy, hai  tạm biệt , Cố Thanh  tìm phòng bệnh của bà nội, Trần Khôn đỡ Lạc Yên  về phía cổng, tìm xe của ,  đó để cô  lên xe,   lên xe từ cửa bên , nhanh chóng khởi động  lái .
 
Qua mười phút , chiếc xe dừng   cổng nhà Âu Dực. Mặc dù sớm  gia cảnh của Âu Dực  tầm thường, nơi ở của  chắc  kém cung điện là bao, nhưng khi tận mắt chứng kiến sự xa hoa của biệt thự, Trần Khôn vẫn  tránh khỏi kinh ngạc,  kinh ngạc là tự ti.
 
Âu Dực như thế , liệu Trần Khôn   thể cứu  Lạc Yên từ tay    đây...
 
Nhìn cô gái trong lòng, Trần Khôn  chút   đưa cô  nhà,  , nếu bây giờ đưa cô  bên trong, chẳng khác nào  tự tay đẩy cô  một cái lồng giam cả, lồng giam tuy  nhưng  chẳng thể khiến cô gái  yêu vui vẻ.
 
Anh do dự một lúc, quyết định  hết xem xét tình trạng hiện tại của Lạc Yên. Gia cảnh của Trần Khôn mặc dù  bằng Âu Dực nhưng cũng  tồi, xe  dùng đương nhiên   những chiếc xe rẻ tiền, chiếc xe  của  là phiên bản giới hạn,  trang  hệ thống đèn tiên tiến, trong đêm đen vẫn sáng rõ vô cùng.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luon-ben-canh-anh/chuong-101.html.]
Dưới ánh đèn, Trần Khôn chăm chú cảm nhận nhịp đập của cô, hiện tại  là bác sĩ, cô là bệnh nhân của , xung quanh  chẳng  ai, điều  khiến lòng  nổi lên chút tâm tư   đắn.
 
Trần Khôn cúi , như  mê hoặc, khuôn mặt  từ từ ghé sát, cánh môi cách môi cô ngày càng gần, ngay lúc hai đôi môi mát lạnh sắp chạm  , một tiếng thở nhẹ của cô kéo   khỏi mộng ảo, trở về thực tại.
 
"Um..." Lạc Yên khó chịu trở , ý thức mơ màng, cả  cô đều nóng như phát sốt.
 
Trần Khôn hoảng hốt, vội vàng kéo giãn  cách, cảm giác hối hận vây lấy , khiến  gần như  thở nổi.
 
Anh   gì? Anh  định cưỡng hôn cô trong lúc cô đang  bệnh ư? Hành vi  thật sự do một bác sĩ như    ư?
 
Trần Khôn tự tát  vài cái để tỉnh táo ,  khổ sở  cô gái  mắt, trong mắt hiện lên vẻ bi thương. Yên Yên,  em  thể mê  như thế...
 
Sau khi bình tĩnh , Trần Khôn tiến hành xem xét kĩ cô một , xác định  Lạc Yên ngất xỉu   gì nghiêm trọng,  mới đỡ cô xuống xe.
 
Đi đến gần cánh cổng, bàn tay Trần Khôn dừng  ở vị trí chuông cửa,  định bấm, đột nhiên   cảm thấy do dự.
 
Có nên ...? Lạc Yên   gì nghiêm trọng, nghỉ ngơi một đêm, sáng mai thức dậy ắt sẽ khỏi, bây giờ để  đàn ông họ Âu   thấy,      giở trò đồi bại với Yên Yên thì   ?
 
Không trách , Trần Khôn nghĩ như thế cũng là  lý do cả, bây giờ hình ảnh Âu Dực trong lòng  chẳng khác nào một tên đàn ông tồi tệ, kẻ  tổn thương cô gái  yêu, tất cả đều   là  .
 
Cuối cùng, Trần Khôn quyết định  bấm chuông cửa,  lặng yên  tiếng động dùng chìa khoá mà Cố Thanh đưa mở cánh cổng, nhẹ nhàng đỡ Lạc Yên .
 
Sau đó  mở cửa  đỡ cô đến ghế sô pha, đây là  đầu tiên Trần Khôn đến nơi , đương nhiên còn lạ lẫm, tình huống bây giờ  cho phép  bật đèn,  may  đánh thức Âu Dực  những  giúp việc,  thì chẳng  chút nào.
 
Suốt quá trình, Trần Khôn chỉ  thể  mò trong bóng đêm, vất vả lắm mới tìm  vị trí ghế sô pha,  đỡ cô  gọn  ghế,  cô một lúc, lưu luyến  nỡ mà rời .
 
Trước khi  còn  quên giữ ấm cho cô gái nhỏ,  cầm lấy chiếc chăn mỏng  trải sẵn  ghế sô pha đắp lên  Lạc Yên.