Lạc Yên ở bên   vui vẻ, bên  Âu Dực cũng chẳng thoải mái chút nào.
 
Anh phát hiện, hai ngày qua Lạc Yên vẫn   dấu hiệu trở về.
 
Ở cùng  đàn ông đó khiến cô vui vẻ như  ? Ở cùng đối thủ của  khiến cô lưu luyến như  ?
 
Tay Âu Dực siết chặt, vô thức vò nát đống tài liệu, nghĩ đến cảnh tượng hai  bọn họ cùng  hôn môi, thậm chí là quấn lấy   giường... Anh thật sự   nghĩ nữa!
 
Vì cái gì? Vì cái gì mà trong khi  sốt ruột đợi cô, cô  vui vẻ ở cùng  đàn ông khác? Anh là xử nam,  nay ngoại trừ cô ,   từng lăn giường với ai, thậm chí đến cả Lạc Mạn -  phụ nữ mà  từng tâm tâm niệm niệm từ thời niên thiếu,  cũng  từng chạm . Vậy mà cô   thể thoải mái dây dưa với    , từ Trần Khôn cho đến Mạc Khắc?
 
Anh  cam tâm! Không  tiếp tục thờ ơ nữa!
 
Mặc kệ Lạc Mạn, mặc kệ  mà  từng cố chấp tìm kiếm, bây giờ    Lạc Yên  cho thần hồn điên đảo, tâm trạng thất thường.
 
Cô  gan câu dẫn ,  thì   gan chịu.
 
Âu Dực  chằm chằm bức tường đối diện, một lúc   nheo mắt, dường như hạ quyết tâm  chuyện gì đó.
 
Âu Dực lấy điện thoại , bấm gọi một dãy   lâu  động đến.
 
Không quá hai giây, đầu dây bên  truyền đến thanh âm ngắn gọn mà cung kính:
 
"Lão đại, ngài  chuyện gì cần giao phó?"
 
"Bằng  cách  tìm cô  về, đưa trở  biệt thự của ."
 
Âu Dực gần như nghiến răng nghiến lợi  .
 
Thuộc hạ còn  rõ lắm: "Cô ... Lão đại, ý ngài là ai?'
 
"Vợ , Lạc Yên."
 
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luon-ben-canh-anh/chuong-112.html.]
 
Một ngày mới ở Mạc gia.
 
Mạc Khắc là lão đại của bang phái lớn,  cần nghĩ cũng , thời gian rảnh rỗi của  hầu như đều là thời gian ngủ, những ngày gần đây,  dành quá nhiều thời gian cho Lạc Yên, thành  những việc cần  xử lý   chậm trễ.
 
Hôm nay,  khi chắc chắn Lạc Yên    hồi phục sức khoẻ, Mạc Khắc mới yên tâm giao cô  cho dì Hà chăm sóc,  đó đến căn cứ xử lý những ngày gần đây.
 
Hiện tại, trong nhà chỉ còn  Lạc Yên và những  .
 
Người giúp việc đều đang  việc, Lạc Yên  trong phòng  chút nhàm chán, cô  xung quanh một lúc, quyết định  dạo để g.i.ế.c thời gian.
 
Dù  cũng  đến đây,  tham quan thì thật uổng phí,  khi , Lạc Yên còn  quên  với dì Hà một tiếng: "Dì Hà, cháu  tham quan nơi  một chút, dì đừng lo lắng  tìm nhé."
 
Dì Hà   gật đầu, ánh mắt chứa đầy thiện ý. Phải , cô gái  thật sự   lòng bà, lúc đầu Mạc Khắc đưa cô về, bà quả thật  chút lo lắng, từ ánh mắt của Mạc Khắc,  khó để   tình cảm của  đối với cô gái .
 
Mạc Khắc  từng yêu đương, kinh nghiệm tình trường   là con  âm, lỡ như   cô gái  lừa,  thì đúng là đáng thương.
 
Ban đầu  yên tâm, nhưng qua vài ngày ở chung, Dì Hà cũng   Lạc Yên   là loại  ham hư vinh như bà nghĩ. Cô lễ phép vô cùng,   điều  xinh ,  lên như một bông hoa nở rộ, khiến bà  cảm giác gần gũi, vì , lo lắng của dì Hà   biến mất chỉ  vài ngày ở chung.
 
Một cô gái  như ,  xứng đôi với  chủ của bà.
 
Bây giờ Lạc Yên chỉ đưa  một yêu cầu  đơn giản, còn  , dì Hà đương nhiên  ngăn cản.
 
Lạc Yên mỉm , bước chân rời khỏi phòng, cô  khắp căn biệt thự   đến sân vườn,  khỏi cảm thấy ngạc nhiên bởi độ xa xỉ nơi đây.
 
Bình cổ từ mấy ngàn năm ? Hoá thạch voi ma mút? Hoá thạch của một  côn trùng từ thời gian  lâu  ? Tất cả đều  trưng bày khắp căn biệt thự.
 
Đến mức khiến Lạc Yên  cảm giác, nếu cô  cẩn thận  hỏng một trong những món đồ vật ở đây, dù  bán mạng  bán , bán luôn lục phủ ngũ tạng của cô cũng  đủ để đền bù.
 
Nghĩ đến trường hợp đó, Lạc Yên  rùng , cô cảm thấy để giữ an  cho cái mạng nhỏ của , cô vẫn  tránh xa cái nơi tràn ngập mùi tiền  thì hơn.
 
Lạc Yên vì sợ  bán ,   tiết tháo*** rời .
 
*** Theo nghĩa Tiếng Việt: tiết tháo là lòng giữ vững  đổi.