"Nhìn  , tại  cô   ?" Âu Dực gằn từng tiếng, càng thêm dùng sức, sự mạnh mẽ của  khiến Lạc Yên cảm thấy đau.
 
Không ,   đau, chính xác mà  là  đau.
 
Lạc Yên rũ mắt, trong lòng dâng lên một cỗ tủi  vô hình, cô mím chặt môi, một lời cũng  , phản ứng  của cô khiến lửa giận trong lòng Âu Dực ngày càng lớn,  nghiến răng, đẩy ngã cô xuống giường, cơ thể cao lớn đè lên  cô, một luồng  thở lạnh lẽo nam tính bao quanh  cô.
 
"Âu Dực,   gì, ..." Lời  tiếng theo của Lạc Yên  nụ hôn bất ngờ của  đàn ông chặn .
 
Nụ hôn của Âu Dực vụng về,   kĩ xảo, cũng   sự quyến luyến, chỉ  lạnh lùng và tức giận. Anh đem tất cả cảm xúc bực bội suốt mấy ngày qua trút hết lên môi cô, đầu lưỡi mạnh bạo xâm nhập, cắn   cắn, khiến Lạc Yên càng thêm đau đớn.
 
Lạc Yên yếu ớt chống cự, qua hai giây, cô cũng   chống cự nữa. Nụ hôn , thuở thiếu thời cô còn mong đợi  bao nhiêu? Ngày đêm mơ về  thiếu niên trong mộng, mơ về một hình ảnh   trong tương lai của hai , mơ về một nụ hôn lãng mạn trong đêm trăng  đẽ, mơ về...  nhiều,  nhiều nữa.
 
 cô  ngờ   thật sự chỉ là mơ,  cảnh hai  gặp    hết sức trớ trêu, cô đem tình cảm chân thành đổi lấy một trái tim sắt đá  thuộc về  khác.
 
Lạc Yên cuối cùng cũng  phản kháng nữa, cô vụng về đáp  nụ hôn của  đàn ông nặng nề  , như  đổi lấy chút ngọt ngào cuối cùng, để sẵn sàng đón nhận cuồng phong từ .
 
Âu Dực chìm đắm trong xúc cảm mềm mại từ đôi môi cô gái mang đến,  chỉ  phát tiết,  nghĩ rằng cô sẽ đáp , cho nên khi cảm nhận  đầu lưỡi  mấy thuần thục của cô gái, Âu Dực đơ  , động tác tiếp theo cũng  tiếp tục.
 
Cô đáp  ? Là tình cảm  là ý đồ khác?
 
Âu Dực   tỉnh táo,  vội vàng tách môi  khỏi đôi môi  sưng tấy của cô,  cô bằng ánh mắt lạnh lùng,  đó cất giọng châm chọc:
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luon-ben-canh-anh/chuong-114.html.]
"Thế nào? Lạc Yên, cô  nhịn  nữa  ? Nếu hôm   hôn cô là gã đàn ông khác,   cô cũng đáp  cuồng nhiệt như  ? Hay là hơn thế  nữa?"
 
Vừa nãy Âu Dực rời môi  báo , Lạc Yên còn  kịp lấy  tinh thần   ảnh sỉ nhục chất vấn. Sau vài giây, cô mới chậm chạp hiểu  ý tứ của .
 
Hốc mắt Lạc Yên đỏ lên, trong lòng  thể hiểu nổi  đàn ông .
 
Sao   thể   lý lẽ như thế ? Là  chủ động hôn cô,  bây giờ  biến cô thành  đàn bà lẳng lơ ?
 
Rốt cuộc đối với  thì cô là cái gì?
 
Rõ ràng  bỏ rơi cô, rõ ràng lúc cô gặp nguy hiểm,   thấy tất cả nhưng chỉ lạnh lùng liếc mắt,  đó tắt ngang điện thoại. Anh  hề quan tâm đến an nguy của cô, bây giờ   như cô là   , trách móc sỉ nhục cô.
 
Lạc Yên thật sự tức giận, lửa giận bùng lên  đáy mắt. Cô  thẳng  mắt , mở miệng gằn từng chữ:
 
"Phải, nếu là  khác,   những đáp  ,  còn cởi quần áo của ,  đó mặc    gì thì !  lẳng lơ nhiều  đấy, Lạc Yên vợ  lẳng lơ như  đấy! Anh  tìm Lạc Mạn   của  !"
 
"Rõ ràng    tình cảm với ,    tìm Lạc Mạn  để  sống yên ?   cầu vinh hoa phú quý,  cầu tiền bạc giàu sang, cũng  cầu tình yêu xa xỉ từ ,  chỉ cần  sống yên  qua ngày, nguyện vọng đơn giản như thế,  đừng  khó  nữa  ?"
 
"Âu Dực,  sinh   đỉnh Kim Tự Tháp,   gì  nấy,    hiểu  ? Mà thôi,  cũng  cần  hiểu, bây giờ nếu   ly hôn, chúng   thể lập tức ly hôn,   ở bên Lạc Mạn,  tuyệt đối sẽ  quấy rầy!"
 
Có lẽ vì cảm xúc lâu ngày bùng phát, Lạc Yên mới đầu  định  nhiều như thế, nhưng càng  cô càng tủi , cuối cùng tức giận xả hết  .
 
Âu Dực  cô , siết chặt hai tay, mu bàn tay nổi lên gân xanh rõ rệt. Anh  cô với ánh mắt sắc lạnh, như  khắc sâu những lời cô  ngày hôm nay  trong lòng.