Âu Dực  Lạc Mạn ,   vẻ mặt chột  của cô , trong lòng âm thầm  tự giễu, ngoài mặt vẫn  biểu hiện gì. Anh nhàn nhạt liếc  cô  một cái, trong mắt  rõ cảm xúc.
 
Ánh mắt  rõ ràng cùng biểu cảm bình thản  của  khiến Lạc Mạn  hiểu, trong lòng sợ đến run lên, một mặt đáng thương chờ  trả lời.
 
"Ừ,  mới đến,  ?"
 
Trông   vẻ như  hề tức giận, Lạc Mạn quán sát kĩ vài  mới rút   điều . Cô  thở phào, chắc là    thấy cuộc trò chuyện , thật may...
 
"Không  gì... Chỉ là em  nhớ .... Âu Dực, em  nhầm,  đừng hiểu sai ý..."
 
"  hiểu sai ý." Âu Dực  mặn  nhạt  một câu. "  cop   ý đó,  tin tưởng cô."
 
Lạc Mạn cảm thấy   lạ, nhưng cũng  nghĩ nhiều. Vừa  cô  cố ý,  mà   chẳng thèm để tâm,  chút thất vọng...
 
Không ,  lẽ  đang bực bội nên    ý của cô  mà thôi, như  cũng ,   cô  mất bình tĩnh nên nóng lòng quá, may là   để ý.
 
Tuy nhiên, Lạc Mạn còn  thở phào quá năm giây, Âu Dực  nhàn nhạt lên tiếng:
 
"Hôm nay  đến đây, chủ yếu là  việc  tìm cô."
 
Lúc , lực chú ý của Lạc Mạn rốt cuộc cũng đặt đúng chỗ.
 
Âu Dực đổi cách xưng hô,  - cô đầy xa cách.
 
Xảy  chuyện gì ?
 
Không để Lạc Mạn kịp thắc mắc, Âu Dực   nhanh  chậm :
 
"Là chuyện về 13 năm ."
 
13 năm ...  thấy cụm từ nhạy cảm     từ miệng Âu Dực, chuông báo động trong lòng Lạc Mạn vang lên.
 
Anh    rằng, tự nhiên  đổi xưng hô, còn nhắc đến chuyện năm xưa, chuyện mà cô  luôn sợ hãi  phát hiện nhất..
 
Lạc Mạn lén lút ngẩng đầu  Âu Dực,  đối diện với ánh mắt   độ ấm của , chuông báo động trong lòng cô  càng thêm reo vang, sự bất an càng thêm mãnh liệt.
 
Không  ! Liệu     điều tra  chuyện gì đó  ?
 
Chắc là  ... Chắc chắn là như ! Lạc Mạn thầm hi vọng.
 
 sự thật   theo ý  cô , quả nhiên,  hỏi:
 
"Dùng  phận của cô  lâu như , Lạc Mạn, cô  vui ?"
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luon-ben-canh-anh/chuong-121.html.]
Âu Dực cong môi, dù đang  nhưng ánh mắt  lạnh lẽo tựa như băng ở Bắc Cực, lời   khiến Lạc Mạn mất  tia hy vọng cuối cùng.
 
"Âu Dực... Anh,   gì  chứ? Có  Lạc Yên ở bên cạnh bịa đặt chuyện   về em ?"
 
Âu Dực  càng tươi, độ cong nơi môi  hề giảm: "Lạc Mạn, cô nên hiểu rằng nếu   bằng chứng, chắc chắn  sẽ  hỏi trực tiếp thế . Bây giờ cô chỉ cần trả lời cho  là  hoặc  là ."
 
Lạc Mạn cắn môi,  sự áp bức của  đàn ông, khó khăn lắm cô  mới mở miệng  tiếp: "Âu Dực, em  ..."
 
"Lạc Mạn, đừng để  tức giận, cô nên hiểu rằng chỉ cần  ,   thể khiến cô c.h.ế.t trong âm thầm,  một ai chú ý."
 
Lạc Mạn run rẩy, cô    với ánh mắt  thể tin nổi. Lạc Mạn  Âu Dực  năng lực , nhưng cô   ngờ  sẽ tuyệt tình như .
 
Cũng ,   đến tận nhà chất vấn, chắc hẳn  điều tra   bộ ...
 
Giấu cũng vô ích!
 
Lạc Mạn cắn môi càng chặt, như   thương tổn bản , hai giây , cánh môi cô  bật máu, ngước mắt đáng thương  .
 
Âu Dực  ở phía đối diện,   phụ nữ  mắt, dù   mặt  đang chảy máu, thoạt  trông vô cùng đau đớn, nhưng trong mắt  lúc    mảy may nửa tia thương cảm,  chăng chỉ là sự tàn nhẫn khiến con   nghẹn ngào.
 
"Âu Dực, em xin ..." Rốt cuộc cũng  chối bỏ  nữa, Lạc Mạn chỉ  thể cúi thấp đầu thừa nhận.
 
Dừng  hai giây, cô  bật   tiếp: " em thật sự yêu ! Vì quá yêu  nên em mới  hèn mọn như , Âu Dực, tại  trong lòng  chỉ luôn  cô bé năm đó, chẳng  chỉ là tiện tay cứu  một mạng thôi , tại    thể chấp nhận em..."
 
Lạc Mạn càng  càng thương tâm, càng  càng khiến lòng  rung động, giống như cô  thật sự yêu Âu Dực đến c.h.ế.t  sống .
 
Âu Dực  Lạc Mạn diễn trò, tức đến mức bật . Yêu ? Cô   tư cách ? Loại  dơ bẩn như cô   tư cách yêu  ?
 
Anh trào phúng : "Yêu ? Là tìm cách hợp tác với Lục Duy Khiêm hại ?"
 
Lạc Mạn kinh hồn táng đảm chất vấn: "Âu Dực, ...      thấy ?"
 
Nói xong, Lạc Mạn ý thức  lời   thích hợp để   bây giờ, chuyện  mắt cần cô    đó là giải thích, xua tan hiềm nghi.
 
"Âu Dực, Lục Duy Khiêm ép buộc em! Anh  tin em, em chỉ là dùng kế tạm thời để Lục Duy Khiêm mất  cảnh giác, em  hề..."
 
"Được !" Âu Dực   nổi nữa, tức giận ngắt lời. Anh  Lạc Mạn một cái thật sâu  rời ,  khi  còn  quên  một câu.
 
"Lạc Mạn, là do  mù quáng, tin   nên tin, bây giờ cô  rời xa  , Lạc Mạn,   cho cô , Âu Dực  một khi  trả thù sẽ khiến cô  sống cũng  ,  c.h.ế.t cũng  xong!"
 
Lạc Mạn  bóng lưng  khuất dần, vẻ mặt sững sờ.
 
Trả thù ...?
 
Cô  đương nhiên ,  nhất định sẽ  nương tay, sẽ khiến cô  nếm trải  chuyện theo cách tàn độc nhất!