Dù là , nhưng cô vẫn đau đến c.h.ế.t lặng.
 
Hành động  của ả  hầu  khiến đám  hầu trong nhà sửng sốt, mặc dù bọn họ    mắt Lạc Yên, nhưng mạnh tay đẩy cô như ... quả thật là  chút quá đáng.
 
Khi đám  hầu trong nhà còn  kịp  hồn thì phía cửa chính truyền đến tiếng mở cửa, bọn họ  hẹn mà cùng   về hướng phát  âm thanh, phát hiện Âu Dực  trở về.
 
Sắc mặt bọn họ tái mét, cùng  cúi đầu xuống, cố tránh ánh mắt của , trong lòng bọn họ lúc  vô cùng rối, tại  hôm nay  chủ  về sớm như ? Là vì công việc kết thúc nhanh hơn dự kiến ? Hay là vì  chủ để quên tài liệu gì đó ở nhà?
 
Đáp án là, Âu Dực trở về để lấy tài liệu  bỏ quên.
 
Lý do gì cũng  quan trọng, bởi vì bọn họ , bọn họ sắp tiêu .
 
Thử hỏi xem? Nhân lúc  chủ   nhà, hùa  bắt nạt vợ tương lai của  , dù  chủ  yêu thích  vợ  lắm, nhưng chắc chắn vẫn sẽ tức giận.
 
Khả năng cao là bọn họ  giữ  công việc  nữa.
 
Tuy nhiên, trái ngược với tưởng tượng của họ, Âu Dực  lãnh khốc vô tình  lướt qua Lạc Yên đang   sàn nhà, lúc  qua, ánh mắt  dừng    cô một chút,  đó  xem như   chuyện gì, cất bước rời .
 
Anh thật sự vô tâm như thế ?
 
Không,  hề.
 
Thật  khi  bước  cửa,  thấy hình ảnh , trong lòng  quả thật  chút khó chịu, dù   nữa thì  danh nghĩa, cô cũng là vợ tương lai của . Đám  hầu      phận,  hùa  ức h.i.ế.p cô, lúc , suýt chút nữa thôi,   định lao đến, quát  mặt bọn họ,  đó bảo bọn họ  kết toán lương  cút.  may mắn là   kịp tỉnh táo ,   như  nữa.
 
Trong lòng  nghĩ, nếu   như , chắc chắn Lạc Yên sẽ cho rằng   hứng thú với cô. Âu Dực là một  theo đuổi sự  hảo,   cho phép cô  suy nghĩ . Hiển nhiên trong mắt , hình ảnh của bản  quan trọng hơn bất cứ điều gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luon-ben-canh-anh/chuong-15.html.]
 
Đám  hầu thấy   phản ứng gì thì  lượt tản , trong lòng bọn họ nghĩ, nếu như  chủ   để tâm,  bọn họ còn lo sợ  gì cho phí sức?
 
Cho đến khi Âu Dực lấy xong tài liệu,  đến công ty, ánh mắt   bao giờ dừng   thứ hai   thể gầy yếu của cô gái.
 
Lạc Yên cứ thế   sàn nhà lạnh lẽo, một lúc lâu , cô gắng gượng  dậy,  đó  lên phòng, đóng cửa tự nhốt  trong phòng cho đến tối muộn.
 
Người hầu nghĩ rằng cô  tuyệt thực, bọn họ  , quyết định  đem cơm lên cho cô nữa, bọn họ  xem xem, cô  thể chịu đựng  bao lâu.
 
Đêm.
 
Lạc Yên tự nhốt  trong phòng   hơn một buổi, suốt một buổi, ngoài khuôn mặt lạnh lẽo  , cô  nghĩ  gì khác.
 
Đêm khuya thanh tịnh, là thời điểm khiến con   nghĩ nhiều nhất. Nghĩ đến ánh mắt vô tình ,  vành mắt cô    ướt  từ lúc nào, hai hàng nước mắt nóng hổi trượt qua gò má, thấm ướt cả khuôn mặt, trong đêm đen, phối hợp với mái tóc rối bù, Lạc Yên lúc  trông càng trở nên nhếch nhác.
 
Lúc cô  đám  hầu bắt nạt cũng  đau đớn như khi  thấy ánh mắt vô tình , , Âu Dực, lạnh lùng đến đáng sợ.
 
Có trời mới , khi cô thấy  về, trong lòng  mừng rỡ như thế nào. Những tưởng  sẽ bước đến, ở  mặt đám  hầu  lấy  công bằng cho cô, hoặc cùng lắm thì quan tâm hỏi han cô một câu thôi cũng , nhưng kết quả... thật  ngờ.
 
Lạc Yên từng  cô bạn  của  , khi yêu,  nên gieo quá nhiều hy vọng  một , để  khi  đó   như kỳ vọng, đau đớn gấp bội.
 
Giờ đây ngẫm , quả thật cô    đúng. Âu Dực vốn là một  đàn ông m.á.u lạnh,  cô  ngu ngốc đến mức ký thác hy vọng lên  , để  bây giờ trái tim đau đớn như  vạn tiễn xuyên tâm đây?
 
"Âu Dực,  thật sự  em thất vọng đến tột cùng..." Lạc Yên ngẩng đầu,   ánh trăng đang lấp ló bên ngoài cửa sổ, thanh âm nhẹ tựa như gió khẽ thì thầm.
 
Đêm nay bầu trời đầy ,  ,  thích hợp cho các cặp đôi yêu  cùng ngắm   ánh trăng lãng mạn.