Âu Dực cảm thấy hô hấp khó khăn, từ  khi cô trở về,  luôn  khống chế  bản  .
Không ,  kiềm chế, bây giờ mà   việc gì càng khiến cô  chán ghét  hơn.
Đến khi Lạc Yên điều chỉnh xong băng gạc, ngẩng đầu lên  thì phát hiện vẻ mặt  như  trải qua một kiếp nạn.
"...!Anh    ?"
"Không  gì,  thôi,   thể lái xe ."
Lạc Yên  đồng ý:
"Không ,   thuê tài xế, tay    như  nghĩ ,  là bác sĩ,  hiểu  rõ."
Âu Dực liếc mắt  cô, bỗng nhiên ghé sát  tới, giọng  mang theo ý quyến rũ: "Tiểu Lạc, em đây là lo lắng cho  ?"
"...Không ,  chỉ đang  thành trách nhiệm của một bác sĩ."
" em   còn  ở bệnh viện từ lâu."
"...!Lương tâm của  hành nghề y  theo suốt đời mà, nếu  khác  thương,  cũng sẽ lo lắng như thế."
 
"Được , xem như em  thật , nhưng  hai má em  đỏ như , thích khuôn mặt  của  ?"
"...!Anh,  đừng  tự luyến, khuôn mặt của  cũng bình thường thôi." Lạc Yên tự dối lòng ,  đó còn nhấn mạnh thêm: " , khuôn mặt   bình thường!"
Âu Dực nhếch môi  cô vợ cũ trợn mắt  dối,  khẽ  nhẹ một tiếng, khuôn mặt càng áp sát hơn, cánh môi chỉ cách môi cô  đến 2 cm.
"...!Anh,   gì chứ, cách xa  một chút , như ...!gần quá!" Lạc Yên gấp gáp né trách đôi môi đang  gần, lời   mang theo chút run rẩy.
Âu Dực dán cánh môi lên môi cô,  Lạc Yên mở to mắt sững sờ, độ cong khoé môi  càng tăng lên, giọng  trầm thấp: "Khuôn mặt  của  bình thường, hửm?"
"..."
"Tiểu Lạc, trả lời  xem?"
"...!Anh đừng gọi  là Tiểu Lạc  , gọi Lạc Yên ."
Lạc Yên càng thở gấp, cô thừa nhận bản  kém cỏi,  tự dặn    tiếp tục rung động nhưng   chống cự  ánh mắt, khuôn mặt, giọng   của .
Có trời mới , mỗi khi  gọi cô là "Tiểu Lạc", cảm xúc của cô  đảo lộn như thế nào.
Âu Dực  thấy lời cô, đột nhiên sững ,  tiếp tục trêu chọc cô nữa,   tách  , biểu cảm khuôn mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Trầm mặc hồi lâu  mới lên tiếng, giọng   nhỏ, như   cho chính  , nếu   trong xe yên tĩnh đến mức  thể  thấy tiếng hít thở, Lạc Yên cảm thấy cô sẽ   rõ.
"Tiểu Lạc, năm đó chúng  bèo nước gặp ,  khi tạm biệt,  vẫn luôn nhớ đến em."
"  tìm em ngay lập tức, nhưng khi đó    đủ quyền lực,  chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi, một đứa con hoang do một tình nhân sinh ,  lẽ em     vất vả như thế nào mới  thể nắm giữ  quyền khống chế tập đoàn Âu thị, khống chế nhà họ Âu."
"Năm 23 tuổi,   đến ngôi làng cũ tìm em nhưng  ,   tung tích, em dọn  mà  ai  ."
"  từng yêu Lạc Mạn, đối xử  với Lạc Mạn cũng chỉ vì  phận "Tiểu Lạc" mà cô  tự nhận vơ, đến khi   sự thật,    hối hận."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luon-ben-canh-anh/chuong-155.html.]
"  đủ năng lực để tìm  em, thậm chí  thể cưỡng ép em từ nước ngoài trở về bên , nhưng    giữa hai chúng   thêm thù hận."
"Em  ? Khi phát hiện em trở về,  vui mừng  bao nhiêu? Cũng từng  ý nghĩ  giam cầm em cả đời, nhưng  vẫn lựa chọn cách theo đuổi  từ đầu."
"  thể chờ đợi,  đó chờ đợi em 12 năm,   chờ đợi 5 năm,  còn  thể chờ đợi thêm nửa đời."
"Người  chú định ở bên cạnh  chỉ  em, Tiểu Lạc."
Âu Dực  cô chăm chú: "Cho nên em  thể cho  đặc quyền ?   gọi em là Tiểu Lạc,     gọi em là bà xã, bà xã Tiểu Lạc."
Lạc Yên run run,  luôn khiến cô trở nên yếu ớt.
 
Từng câu    khiến cô  xuất hiện mộng tưởng.
Liệu  thể cho  thêm một cơ hội?  lỡ như    yêu  khác thì ? Anh xuất sắc ưu tú như , bản  cô cũng   là  xinh  nhất,    chỉ luyến tiếc mười mấy năm chờ đợi, đến khi   cô  thì  giống như  , bỏ rơi  thương tiếc.
"Âu Dực,  đôi khi em thật sự  bản  vô tình một chút."
"Em  phân biệt  tính chân thật trong lời  của , nhưng em thừa nhận, Âu Dực,  thắng ."
"Em chỉ  hỏi là em  thể tin tưởng  một  nữa ?"
Câu hỏi  xem như ngầm đồng ý ở bên  một  nữa.
Âu Dực hiểu ý cô,  ôm cô  lòng, đầu gác lên hõm vai cô, khẽ thì thào: "Tin tưởng  một  nữa,  sẽ bù đắp cho em những thiếu sót  ."
Lạc Yên ôm eo ,  khổ: "Lời của đàn ông bọn   thể tin  bao nhiêu phần chứ..."
Âu Dực  phản bác,   dùng hành động để chứng minh tâm ý của .
Bàn tay ấm áp vỗ nhẹ lưng cô, giọng  dịu dàng hơn bao giờ hết: "Ngoan,  nhé?"
Lạc Yên gật đầu,  đỏ mặt đẩy  , ngay  đó lập tức lắc đầu.
"Không ! Để em thuê tài xế!"
Âu Dực buồn   Lạc Yên, bàn tay xoa nhẹ đầu cô, cô  đồng ý,  nên  chỉ  thể   sự thật.
"Tiểu Lạc ngốc nghếch,  giả vờ đấy, vết thương  thật sự  đáng bao nhiêu , trông  vẻ nghiêm trọng nhưng  từng  thương nặng hơn, nó chẳng ảnh hưởng đến  ."
Lạc Yên thoáng sững sờ,  đó là tức giận.
"Anh lừa em!"
"Đừng giận, nếu   lừa em,   khiến em quan tâm  ?"
"..."
"Được , nhanh  thôi,  hơn 1 giờ chiều ."
"..." Anh chỉ  cái lảng sang vấn đề khác là giỏi thôi!.