Cũng là đêm nay,  một cô gái thương tâm đến mức  ngủ .
 
Đến 4 giờ sáng, Lạc Yên mới ngủ .
 
Lạc Yên mơ một giấc mơ dài.
 
Trong mơ, cô thấy  đang   một con đường tăm tối, lạnh lẽo. Kí ức năm đó  ùa về, khuôn mặt   hiện lên  mặt cô vô cùng chân thật.
 
Người   vô cùng thích cô,  ở bên cô cả đời, nhưng  đó    ghét cô, ghê tởm con  của cô. Rồi Lạc Mạn xuất hiện, hai  họ tay trong tay, tình nồng mật ý sánh bước bên , bỏ  cô ở đó.
 
Giây phút , trái tim Lạc Yên như vỡ  thành từng mảnh.
 
Từng đợt gió thu tràn  qua cửa sổ, khiến cho Lạc Yên bừng tỉnh. Đầu cô  đau nhức, cái nắng chói chang của buổi trưa hắt qua cửa sổ, chiếu thẳng  mắt cô khiến mắt cô  chói.
 
Hoá  Lạc Yên  ngủ đến tận 12 giờ trưa mới dậy.
 
Cơn đau khó chịu truyền đến từ  dày đánh thức cơn buồn ngủ của cô, Lạc Yên cố gắng  dậy, vốn dĩ định xuống bếp  chút gì đó lót bụng, nhưng vì từ hôm qua đến giờ  ăn gì nên hiện tại cô  yếu, bước chân cũng vì thế mà chậm .
 
Cô  đến  cửa phòng bếp, bàn tay dừng   nắm cửa,  phát hiện  phòng bếp   khoá .
 
Khoá  ...
 
 cô thật sự  đói...
 
Không còn cách nào, Lạc Yên đành   trở  phòng ,  ngờ còn  về đến phòng thì  mắt cô  tối sầm, cơ thể  chịu nổi mà ngất xỉu.
 
Trước khi ý thức   bay xa, Lạc Yên cố gắng nở một nụ , xem như tự thưởng cho chính .
 
Cô nghĩ, cũng   bản   còn  thể tỉnh  , nếu như gặp trường hợp  nhất,  thì  khi chết, cô nhất định  thật xinh .
 
Dù  thì bạn cô  từng  rằng cô  nhất khi cô  mà.
 
...
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luon-ben-canh-anh/chuong-16.html.]
Lúc , ở phòng bếp.
 
Một ả  hầu tay cầm điện thoại, ánh mắt đảo qua các góc phòng,  khi xác định vị trí của camera, cô   theo góc chết, dùng một mảnh băng dính màu đen dán lên camera,  đó cô  mới dám mở màn hình lên, bấm gọi một dãy .
 
Đầu dây bên  truyền đến giọng  của Lạc Mạn:
 
"Tiểu Nhu, chuyện mà chị bảo em   ?"
 
Tiểu Nhu chính là tên của ả  hầu , cũng chính là   phá hỏng chiếc váy của Lạc Yên  buổi tối hôm đó.
 
Nghe thấy giọng  của Lạc Mạn, vẻ lo lắng trong mắt Tiểu Nhu giảm  vài phần, cô  nhỏ giọng   trong điện thoại:
 
"Chị Mạn Mạn, em   theo lời chị , khoá cửa phòng bếp giả vờ nấu ăn ,  khi phát hiện phòng bếp  khoá, Lạc Yên  trở về phòng, tiếp theo em cần  gì nữa ạ?"
 
Nghe thấy những lời  của Tiểu Nhu, ở bên , khoé môi Lạc Mạn  câu lên, tạo nên một nụ  nham hiểm, cô  vân vê chiếc nhẫn  ngón tay, thanh âm  rõ cảm xúc trả lời Tiểu Nhu:
 
"Không cần , Lạc Yên  bệnh  dày từ nhỏ, theo như lời em  thì suốt từ ngày hôm qua đến bây giờ, cô   ăn gì, chắc chắn cô  sẽ  chống đỡ nổi."
 
"... liệu tính mạng của cô    ảnh hưởng ?" Tiểu Nhu lo lắng hỏi , trong giọng   che giấu  sự run rẩy.
 
Nếu Lạc Yên  mệnh hệ gì thì xem như cô   gián tiếp trở thành hung thủ...
 
Tiểu Nhu chỉ dám động tay động chân một chút, bảo cô  g.i.ế.c , cô    can đảm đó.
 
Lạc Mạn  câu hỏi của Tiểu Nhu, cô   khẩy, trả lời Tiểu Nhu:
 
"Em yên tâm, u Dực  chán ghét cô , chị hiểu rõ tính cách của  ,   sẽ  buông tha cho cô  dễ dàng, cũng sẽ  để cô  chết, cho nên tính mạng của cô  sẽ  xảy  vấn đề . Lại , nếu tính mạng của cô  xảy  vấn đề thì ? Em sợ gì chứ? Nguyên nhân là do cô   bệnh  dày,   do em, em  cần lo lắng. Hơn nữa, chị sẽ  để em  phát hiện , cho nên Tiểu Nhu , em đừng nghĩ nhiều nữa."
 
"Vâng..." Tiểu Nhu do dự một lúc, rốt cuộc cũng  hỏi thêm nữa, dù  thì hiện tại, cô  và Lạc Mạn  chung thuyền, chỉ  thể lựa chọn tin tưởng Lạc Mạn đến cùng.
 
...
 
Khoảng hai giờ , ở tầng hai.
 
Hai  hầu cùng  lên tầng hai dọn dẹp, bọn họ    trò chuyện rôm rả, vốn dĩ còn đang  đến chuyện Lạc Yên tuyệt thực ở trong phòng,  ngờ   đến đây,  chân bọn họ  vấp  một vật.