Thủ tục nhanh gọn lẹ, vết thương của Lạc Yên chỉ là vết thương ngoài da, cũng   ảnh hưởng gì lớn, bác sĩ băng bó đơn giản  dặn dò Âu Dực để cô nghỉ ngơi,  đó rời .
 
Trong phòng bệnh sạch sẽ chỉ còn  Âu Dực và Lạc Yên đang ngủ say,   bên bệ cửa sổ, tay cầm điện thoại bấm gọi một dãy  quen thuộc.
 
Chuông đổ đến hồi thứ hai, đầu dây bên  truyền đến một giọng nam bực bội.
 
"Dực ơi là Dực,  đang cùng vợ  sản xuất em bé,  gọi điện  cái gì?"
 
Đối với lời trách móc than phiền từ phía đối phương, Âu Dực  như   thấy,   vòng vo mà  thẳng  chủ đề chính:
 
"Lương Minh, đừng  nhảm nữa, giúp  kiểm tra quan hệ m.á.u mủ giữa Lạc Yên và cha  cô  ."
 
"Chuyện  quan trọng,  bận ở cùng Lạc Yên nên mới nhờ  ,  nhất là  kết quả trong đêm nay."
 
Lương Minh ở đầu dây bên  im lặng một lúc,  đó uể oải trả lời: "Dực ,  cũng   đời    ai cho  ai cái gì đúng ..."
 
Âu Dực lạnh lùng đáp: "Mảnh đất ở phía Tây thành phố Giang sẽ cho ,  cần vòng vo."
 
Đạt  mục đích, Lương Minh sảng khoái đáp ứng, bắt đầu tiến hành cho  thu thập mẫu xét nghiệm.
 
Âu Dực tắt điện thoại, lặng im  đến bên giường giật nhẹ một sợi tóc của Lạc Yên,  đó cẩn thận bỏ  túi ni lông   đợi thuộc hạ của Lương Minh đến lấy.
 
Không để  đợi lâu,  tới hai mươi phút     xuất hiện.
 
Trao mẫu xét nghiệm cho đối phương xong, Âu Dực   trở  phòng bệnh, bắt đầu nghiên cứu tài liệu.
 
12 giờ đêm.
 
Điện thoại reo chuông, Âu Dực đặt xấp tài liệu xuống bàn, nhấn nhận cuộc gọi, giọng  Lương Minh truyền qua rõ ràng:
 
"Âu Dực, xét nghiệm ADN cho thấy giữa Lạc Yên và bố cô   quan hệ m.á.u mủ, nhưng giữa cô  và  cô   ."
 
Âu Dực nhíu chặt hàng lông mày, chuyện  phức tạp hơn  nghĩ... Chẳng lẽ Lạc Yên là con riêng?
 
Nếu Lạc Yên là con riêng của bố cô ,  thì thái độ ác liệt của Trần Thục Phân dành cho cô    thể lý giải .
 
 trực giác  cho    chuyện  đơn giản thế .
 
Không,  thể như thế! Chắc chắn  ẩn tình!
 
Nếu như Lạc Yên là con riêng,  thì bố cô  hẳn là   chút tình cảm với cô , nhưng ông     thờ ơ, thậm chí là ủng hộ hai  con Lạc Mạn ngược đãi Lạc Yên.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luon-ben-canh-anh/chuong-167.html.]
"Dực,  thế?" Giọng  Lương Minh bất ngờ vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của Âu Dực.
 
Âu Dực day day trán, mệt mỏi đáp:
 
"Không  gì,  điều tra kĩ hơn về mối quan hệ của Lạc Yên và gia đình cô  ,  9 giờ sáng hôm ,   nhận  kết quả."
 
Với năng lực của Lương Minh,      , vì  thoải mái gật đầu: "Được,  chờ tin tức từ ."
 
Âu Dực khẽ ùm một tiếng  kết thúc cuộc gọi. Nhìn màn hình điện thoại,  chán nản ném qua một bên bàn,  bước đến bên giường bệnh, nhẹ nhàng  tiếng động trèo lên giường,   vị trí bên cạnh Lạc Yên.
 
Xác định Lạc Yên   đánh thức, Âu Dực mới yên tâm ôm cô  lòng.
 
Mí mắt dần dần khép ,  đầu tiên   một giấc ngủ ngon đến thế.
 
...
 
Mười giờ sáng hôm .
 
Lạc Yên mơ màng tỉnh dậy, cô  rướn   lên thì cánh cửa phòng  đẩy , theo  đó  bóng dáng cao lớn của Âu Dực chậm rãi bước .
 
"Tiểu Lạc,    mua bữa sáng cho em, nhanh ăn  kẻo nguội bây giờ."
 
Lạc Yên xoa xoa trán , bàn tay chạm đến một miếng băng gạc, cô ngơ ngác hồi lâu mới nhớ  những chuyện xảy  hôm qua.
 
Lạc Yên lắc đầu, cố gắng loại bỏ những hình ảnh m.á.u me   khỏi tâm trí, cô ngước mắt  Âu Dực, nhận lấy bát cháo từ , khàn giọng : "Cảm ơn."
 
Âu Dực    cô,  như   gì đó nhưng    nên bắt đầu như thế nào, Lạc Yên vẫn  cảm nhận  gì, đến khi ăn xong mới nhận  sự khác thường của .
 
Cô lo lắng hỏi: "Anh  gì   với em ?"
 
Âu Dực khẽ gật đầu, cánh môi  mấp máy, rốt cuộc vẫn lựa chọn  : "Tiểu Lạc, nếu   em   là con gái ruột của Trần Thục Phân và Lạc Sùng Ân thì em tin ?"
 
Lạc Yên  , vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi. Anh  gì thế? Cô chẳng hiểu gì cả.
 
Âu Dực tựa như  cô  load kịp, kiên nhẫn giải thích: "Tiểu Lạc,  tiên em hãy bình tĩnh   , chiều hôm qua   một vài suy đoán nên nhờ  xác thực, vô tình phát hiện  em   là con ruột của hai vợ chồng nhà họ Lạc."
 
Lạc Yên sững sờ, ý của  là ý mà cô đang hiểu ?
 
Như   suy nghĩ của cô, Âu Dực mỉm : "Lời tiếp theo  thể em sẽ  chấp nhận , theo như kết quả điều tra, Lạc Sùng Ân năm xưa  một   trai tên là Lạc Tư Đình, hai  em bọn họ   thiết, Lạc Tư Đình cực kỳ tin tưởng Lạc Sùng Ân, đến mức ông   di chúc rằng nếu một ngày ông  mất ,  bộ tài sản của ông  đều chuyển hết cho Lạc Sùng Ân."
 
Lạc Yên khó khăn nuốt nước bọt, cô cảm thấy cổ họng khô khốc, cô cũng đoán   phần nào nhưng vẫn chờ Âu Dực  hết chân tướng.