"Lời hứa    cho Lạc Sùng Ân động lòng tham, ông  lên kế hoạch gϊếŧ c.h.ế.t  trai và chị dâu của  để độc chiếm tài sản, cuối cùng ông   thành công."
 
Âu Dực dừng  một lúc  tiếp tục: "Tiểu Lạc, em đoán    ? Em chính là con gái của Lạc Tư Đình, sở dĩ Lạc Sùng Ân giữ em  nuôi lớn chỉ vì mang lòng áy náy đối với   trai do chính tay ông  sát hại."
 
Lạc Yên  tin nổi  những gì   , cô liên tục xác nhận  với Âu Dực,  kiên nhẫn đưa bằng chứng cụ thể cho cô, cuối cùng Lạc Yên  còn cách nào ngoài việc tin chuyện  là thật.
 
Cô thẫn thờ  bức tường màu trắng đối diện, giọng  khản đặc: "Âu Dực,   ông  giữ em  là vì áy náy?"
 
"Theo   là thế."
 
Lạc Yên  giễu: "...Áy náy ư? Áy náy là để em trở thành công cụ để bọn họ xả giận suốt mấy năm ư?"
 
"Em  sống chung với kẻ thù gϊếŧ cha   suốt 18 năm ..." Lạc Yên   giường lẩm bẩm, đến bây giờ cô vẫn cảm thấy chuyện  thật hoang đường, cô   tin, nhưng chứng cứ  bày ngay  mặt cô, rõ ràng từng chi tiết.
 
Hoá  kẻ thù ở ngay bên cạnh mà cô  hề  , hoá  sự lạnh nhạt cay nghiệt mà Lạc gia dành cho cô đều  nguyên nhân cả...
 
"Em   trả thù ?" Đang lúc tâm trạng chìm xuống đáy, Lạc Yên  thấy giọng  dịu dàng như vỗ về của .
 
Cô ngây  một lúc, ánh mắt  sẫm , một lúc  kiên định : "Có, em sẽ trả thù, đương nhiên em  trả thù."
 
Bọn họ gϊếŧ cha  cô,  cô  thể nhắm mắt bỏ qua ?
 
Mặc dù bọn họ là  nuôi cô lớn lên, nhưng suốt quá trình đó cô  chịu đựng  bao nhiêu gian nan chứ? Ở trong Lạc gia, cô chẳng khác gì một ô sin.
 
Ngoại trừ tiền ăn, bọn họ chẳng bỏ  cái gì cho cô cả, tình cảm càng , tiền học phí cũng là do tự cô tìm cách để  miễn giảm, ở tuổi 13 14, trong khi bạn bè đồng trang lứa  trong vòng tay yêu thương của cha  thì cô   rửa bát thuê ở các quán ăn lề đường để kiếm thêm thu nhập, còn  dốc sức học ngày học đêm để tranh cơ hội  nhận học bổng.
 
Cũng chịu đựng đủ loại sỉ nhục đến từ Lạc Mạn.
 
Mà cô cũng  trả  cho bà  20 tỉ, con  quá lớn so với  tiền bọn họ bỏ , cho nên bây giờ phát hiện  chân tướng năm xưa, cô  việc gì  hổ thẹn.
 
Âu Dực vốn chỉ định thăm dò ý kiến,  cũng  phòng  trường hợp cô từ chối, dù  phụ nữ  dễ mềm lòng, tuy rằng Lạc gia đối xử với cô còn thua cả con ở nhưng  thế nào  nữa thì bọn họ cũng là  ở bên cạnh cô 18 năm.
 
Khi hỏi rằng cô  trả thù ,  tưởng rằng cô sẽ từ chối ngay lập tức, hoặc là xin vài ba ngày để suy nghĩ,  ngờ cô  quyết liệt như thế .
 
Anh thoáng sửng sốt năm giây,  đó cong môi nở nụ : "Được,  sẽ giúp em."
 
Ngoài ý , Lạc Yên đột nhiên ngăn : "Không , em  tự  ."
 
Âu Dực theo bản năng  đồng ý: "Không ,    thể để em mạo hiểm..." Lời còn   xong, Lạc Yên  cắt ngang:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luon-ben-canh-anh/chuong-168.html.]
 
"Bọn họ gϊếŧ cha  em, em   tay hai chúng  dính m.á.u tanh, huống hồ cha  em ở  trời cũng   em tự tay trả thù."
 
Âu Dực vẫn  yên tâm: "  ..."
 
Lạc Yên  cắt lời: "Âu Dực, em hiểu  rõ tính cách của bọn họ,  nên em sẽ tự tay khiến bọn họ  pháp luật trừng trị,  yên tâm, nếu như gặp khó khăn, em nhất định sẽ nhờ vả ."
 
Nghe thấy câu cuối cùng, Âu Dực  còn cách nào khác, chỉ  thể miễn cưỡng thoả hiệp.
 
"Vậy em nhớ  cẩn thận."
 
Lạc Yên nhoẻn miệng , nhẹ nhàng gật đầu.
 
Âu Dực thở dài một ,  5 năm rời xa thành phố A, cô vợ của  trở nên mạnh mẽ hơn  nhiều.
 
Âu Dực  chút buồn, cô như     bù đắp ?  ngẫm  như  cũng ,  cũng  chứng kiến xem cô sẽ trả thù cho cha  ruột của  như thế nào.
 
...
 
Vết thương của Lạc Yên  lớn,  khi bàn bạc xong vấn đề, Lạc Yên ngủ trưa một lúc, đến hơn một giờ chiều thì tỉnh dậy.
 
Khi tỉnh dậy, Âu Dực cũng   xong thủ tục về nhà,   Lạc Yên  khoẻ , Âu Dực  bế cô nhưng Lạc Yên một mực từ chối.
 
Hiện tại là ban ngay, trừ khi cô  cần mặt mũi nữa mới để  bế.
 
Âu Dực  từ chối thì  chán nản, hai  lên xe,  uể oải lái xe về nhà, cả hai     hình ảnh đêm qua đang dậy sóng  mạng, từ khoá "Âu tổng cõng phu nhân" dùng tốc độ nhanh nhất leo lên top tìm kiếm.
 
Đến khi về biệt thự, Lạc Yên ngay lập tức  thăm con trai của , nhưng cô  bước  phòng khách, còn  kịp tìm con trai thì điện thoại đột nhiên reo chuông.
 
Lạc Yên mở điện thoại,  màn hình hiển thị một dãy  lạ, cô nhíu mày  máy.
 
"Alo?"
 
"Chị Lạc Yên, em là Lâm Y Y đây, về việc ký kết hợp đồng nghệ sĩ, em đồng ý."
 
Lâm Y Y... Lạc Yên lục tìm trong trí nhớ, rốt cuộc cũng nhớ  cái tên .
 
Là bạn của Trịnh Huyên,  mà cô  ngỏ ý  hợp tác  mấy ngày .
 
Đồng ý ký hợp đồng, đây là kết quả mà Lạc Yên  chắc chắn, cô   gì bất ngờ, chỉ nhẹ nhàng : "Chiều nay gặp mặt tại địa điểm cũ, chị sẽ  rõ hơn về những gì em cần ."
 
Bên  "" một tiếng, hai  trao đổi thêm vài phút  kết thúc cuộc gọi.