Mọi chuyện cũng xem như  giải quyết xong, Âu Dực  đầu  Lạc Yên   đỡ đến giường , tay  khẽ miết mi tâm, mệt mỏi  với quản gia:
 
"Chú Hứa, chú gọi cho bác sĩ Tôn , dù  cũng đừng để cô  chết."
 
Quản gia Hứa  những lời  của  thì kinh ngạc vô cùng, ông hỏi :
 
"Cậu chủ,     thích Lạc Yên tiểu thư ,  ..." Quản gia  đến đây thì dừng ,   tiếp vế , mà Âu Dực cũng đoán  thắc mắc của ông , bàn tay  xoa xoa huyệt thái dương, ánh mắt lạnh lẽo trả lời:
 
"Nếu để cô  c.h.ế.t dễ dàng như  thì quá hời cho cô  ,   cô   trả giá thật đắt, nào chỉ  c.h.ế.t là xong chuyện?"
 
"Vậy tại ...?" Quản gia vẫn còn thắc mắc, vốn định hỏi thêm một câu, còn   hết thì Âu Dực  ngắt lời:
 
"Được , ông nhanh gọi cho bác sĩ Tôn ."
 
Nhìn vẻ mặt  của , quản gia  lúc     còn kiên nhẫn, ông  đành nhịn xuống sự tò mò, nhẹ gật đầu  bấm gọi cho bác sĩ Tôn.
 
Khoảng hai hồi chuông, bác sĩ Tôn  máy.
 
"Alo, lão Hứa, ông gọi   chuyện gì ?"
 
"Vợ tương lai của  chủ ngất xỉu , ông sang xem tình hình ."
 
"Vợ tương lai? Chính là cô gái  báo chí liên tục đưa tin gần đây ?" Bác sĩ Tôn thắc mắc hỏi một câu.
 
" , ông nhớ sang nhanh nhé."
 
"Được."
 
Tốc độ của bác sĩ Tôn quả thật  nhanh,  đến mười phút, ông    mặt ở biệt thự của Âu Dực.
 
Theo thói quen cũ, ông   đến thư phòng của ,  thấy cô gái yếu ớt đang   chiếc giường nghỉ ngơi của Âu Dực, ông   cần ai giải thích cũng  đó chính là Lạc Yên - đối tượng cần ông  xem bệnh.
 
Bác sĩ Tôn quan sát Lạc Yên một lúc,  đó bắt đầu lấy dụng cụ , xem bệnh cho cô, theo thời gian, biểu cảm  khuôn mặt ông  ngày càng nghiêm trọng.
 
Thấy vẻ mặt  của bác sĩ Tôn, quản gia Hứa thầm cảm thấy  lành.
 
Quả thật đúng như quản gia suy đoán,  khi xem bệnh xong, bác sĩ Tôn trầm mặc, hồi lâu  mới lên tiếng:
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luon-ben-canh-anh/chuong-18.html.]
"Thật xin , Lạc Yên tiểu thư  viêm  dày nghiêm trọng, hơn nữa dường như hơn một ngày  vẫn   gì cho  bụng,  chủ,  vẫn nên đưa cô  đến bệnh viện thì hơn."
 
Âu Dực  xong, ánh mắt  trầm xuống.
 
Trình độ của bác sĩ Tôn,  hiểu rõ hơn ai hết, y thuật của ông   giỏi,   thể chịu thua  một căn bệnh  dày ?
 
Quản gia Hứa cũng nghĩ giống , ông  phản ứng nhanh,  bác sĩ Tôn  xong thì vội vàng hỏi:
 
"Bác sĩ Tôn,   y thuật của ông   ? Trước đây  chủ  thương nặng, chính ông  cứu   thoát khỏi tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc mà?"
 
Bác sĩ Tôn gãi đầu, ngại ngùng :
 
"Thật xin ,  tưởng Lạc Yên tiểu thư chỉ là ngất xỉu bình thường nên  đem theo thuốc, tóm , vẫn nên đưa cô  đến bệnh viện là  nhất."
 
Bác sĩ Tôn  xong, thở dài đầy tiếc nuối,  đó nhanh chóng  về.
 
Quản gia Hứa  Âu Dực đang bực bội, khi ông  còn   nên mở lời như thế nào thì   thấy giọng  cất lên:
 
"Đi, cùng  đưa cô  đến bệnh viện."
 
Quản gia Hứa mờ mịt gật đầu,  đó  chuẩn  xe,  Âu Dực vẻ mặt cau  bế Lạc Yên lên xe, khoé môi ông   giật, trong lòng suy nghĩ sâu xa.
 
Đợi đến khi tất cả đều lên xe, quản gia Hứa nhanh chóng khởi động, ba  một đường lái xe đến bệnh viện.
 
Vì đang là buổi tối cho nên bọn họ chỉ  thể nhập khoa cấp cứu.
 
Các bác sĩ nhanh chóng khám cho Lạc Yên, sắc mặt bọn họ càng lúc càng trầm xuống, một lúc lâu , một trong  các bác sĩ lên tiếng:.
 
"Bệnh nhân  viêm  dày do thường xuyên ăn uống thất thường,  nhà chú ý bồi dưỡng, nếu     lẽ sẽ  tiến hành phẫu thuật."
 
Nghe bác sĩ  xong, Âu Dực  lên tiếng,  hai phút  mới nhẹ gật đầu.
 
Chờ đến khi tất cả bác sĩ và y tá đều   ngoài, quản gia   thủ tục nhập viện,  mới  xuống mép giường,  cô gái đang  yên tĩnh, trong lòng suy nghĩ sâu xa.
 
Lạc Yên vẫn   giường bệnh,  bác sĩ truyền nước,  thở của cô   định hơn  phần nào, cô   rằng trong lúc cô ngất xỉu, trong nhà  xảy  chuyện gì, vẫn cứ an an tĩnh tĩnh hôn mê như  suốt hai ngày.
 
Hai ngày .
 
Trong một con hẻm nhỏ chật chội, sát bên lề đường  một căn nhà hoang cũ nát, bóng của hai  phụ nữ hắt lên tường.