Cô nhất thời ngây , còn tưởng bản   nhầm, khẽ đưa tay dụi dụi mắt, dụi đến mức vùng da xung quanh mắt  ửng đỏ, thế nhưng cảnh tượng  mắt cô vẫn   đổi.
 
Người trong phòng thật sự là Âu Dực. Sau khi xác nhận   chuyện, cảm xúc trong lòng cô lúc  vô cùng ngổn ngang,   nên phản ứng như thế nào cho .
 
Bởi vì...  đến quá muộn!
 
Thấy cô   thấy  nhưng vẫn giữ im lặng như , trong lòng   khỏi bực bội, đang định phát hoả thì  nhớ ... Lần  là bản     với cô.
 
Có điều... Anh cũng  thể xin  cô ,    bản   hạ  để xin  một  phụ nữ mà  chán ghét.
 
 hiện tại trong lòng   áy náy,    am hiểu cách  tâm trạng của  khác  hơn, thật sự   bây giờ nên  gì cả.
 
Âu Dực khẽ thở dài,  chần chừ một lúc,  đó lên tiếng:
 
"Có cần   ngoài nữa ?"
 
Anh hỏi một câu  đầu  đuôi khiến cô vô cùng khó hiểu, cô ngước mắt  , vốn dĩ định  rằng: "Không cần ,  muộn !"  lời   đến miệng   cô nước trở . Nghĩ đến Tô Niệm hiện tại còn   sống c.h.ế.t như thế nào, cỗ lo lắng trong lòng cô  dâng lên, chỉ thấy cô nhỏ giọng :
 
"Đưa  đến con hẻm nhỏ gần toà nhà bỏ hoang  39 đường Minh Xuân ." Cô  xem xem Tô Niệm   an   .
 
Nghe thấy địa điểm mà cô , trong mắt Âu Dực hiện lên tia nghi ngờ, đây chẳng  là nơi mà  và Lạc Mạn  gặp , còn xảy  một đoạn xích mích    ? Anh như nhớ đến vấn đề gì đó, còn  kịp nhớ kĩ thì dòng suy nghĩ của    thanh âm nhắc nhở mềm mại của Lạc Yên đánh tan:
 
"Không  ?" Cô hỏi , ngữ khí  chút e dè.
 
Âu Dực hồi thần , nhanh chóng thoát  khỏi dòng hồi ức,  đó gật đầu  với cô:
 
"Đi chứ, đương nhiên là  , cùng  đến nơi đỗ xe ."
 
Nói xong,  cho cô kịp phản ứng ,   nắm lấy tay cô,  đó kéo , Anh  dùng lực mạnh như cái hôm  nhà báo bắt gặp hai  cùng ở trong một căn phòng , ngược  dùng lực  , ít nhất là  khiến cho cổ tay cô đỏ ửng, cũng  khiến cô  cảm giác đau đớn.
 
Dường như hôm nay,  nhẹ nhàng hơn với cô  nhiều…
 
Bỏ qua cảm giác kì lạ nơi trái tim, Lạc Yên cứ thế theo  đến bãi đỗ xe,  đó cùng  lên xe,   khởi động  lái .
 
Nhìn xem, đến cả lái xe cũng  thể  trai, khí chất như ,  như , bảo  cô   yêu cơ chứ…
 
Âu Dực   trong lòng cô hiện tại đang nghĩ gì,  lái thẳng một mạch đến vị trí mà cô chỉ định,  đến nơi,  còn  kịp giúp cô mở cửa xe, cô  gấp gáp tự   những việc ,  đó bước xuống xe  đưa mắt quan sát xung quanh. Lạc Yên  ngang  dọc, cô  khắp nơi,   ngóc ngách, hồi lâu vẫn  thấy Tô Niệm , lúc , cô mới thở phào.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luon-ben-canh-anh/chuong-26.html.]
Có lẽ Tô Niệm   cảnh sát đưa  .
 
Nghĩ như , cô thoáng thở phào nhẹ nhõm, cũng may là cảnh sát tin những lời cô .
 
Sau khi xác định và chắc chắn   rằng Tô Niệm   ở đây, Lạc Yên bước lên xe, cô :
 
"Có thể đưa em đến đồn cảnh sát ?"
 
Mặc dù Âu Dực  hiểu cô  đến đó  gì, nhưng trong lòng    cảm thấy   với cô, vì ,  cũng  hỏi nhiều, lập tức lái xe đến đồn cảnh sát.
 
Vì  để ý kĩ nên cả hai  đều   thấy, phía  bức tường  bóng dáng của một  phụ nữ, ánh mắt cô   chằm chằm  chiếc xe đang nhỏ dần trong mắt cô . Nhìn hình ảnh đó, đố kỵ trong kòng cô  như  lan  ngoài, cắn nuốt  thứ. Cô  nghiến răng, thanh âm lạnh lẽo:
 
"Lạc Yên c.h.ế.t tiệt!"
 
 ,  phụ nữ    ai khác, chính là Lạc Mạn.
 
Vừa nãy,  khi Âu Dực rời , cô   hút hết một điếu thuốc, ngay lúc cô  định bắt taxi về, đột nhiên  thấy một chiếc xe quen thuộc đang lái đến gần,  kĩ thì phát hiện đó chính là xe của Âu Dực, thấy  đến, trong lòng cô  mừng thầm, nghĩ rằng cuối cùng Âu Dực vẫn  nỡ lòng để cô  về một  nên  đến đón cô ,   ngờ  cùng  còn  một  phụ nữ khác.
 
Dáng  bốc lửa cùng khuôn mặt diễm lệ khiến cô  điên cuồng ghen ghét    ai khác, chính là Lạc Yên -  mà cô  căm hận nhất.
 
Ai mà nghĩ đến, cô  bày  nhiều trò như , cuối cùng  gián tiếp giúp Âu Dực và Lạc Yên tiếp xúc gần với  hơn đây?
 
Cuộc sống ,  đôi khi thật sự  nực !
 
...
 
Bên ,  mất nhiều thời gian, xe  dừng   đồn cảnh sát, Lạc Yên  Âu Dực mở giúp cửa xe,  đó cô bước xuống, nhanh chóng  .
 
Do đang gấp gáp nên cô  để tâm tới hành động  của Âu Dực, cũng  cảm thấy lạ ở chỗ nào, trong lòng cô lúc  chỉ còn  hai chữ Tô Niệm, lực chú ý một chút cũng  đặt   .
 
Sau khi cô bước , Âu Dực  bởi vì thái độ  quan tâm của cô mà ngơ ngác hồi lâu.
 
"Sao  như thế , đáng lẽ  cô   vui mừng mới đúng..." Anh  tựa ở cửa xe đợi cô,   theo cô   trong mà nhỏ trong lầm bầm, trong mắt  tia bất mãn như ẩn như hiện, cũng   là vì cái gì mà   bất mãn.
 
Bên trong.
 
Lạc Yên   , cô  đến  bàn  việc của một cảnh sát trẻ tuổi, lên tiếng hỏi  :
 
"Anh cảnh sát,   thể hỏi  một chuyện ? Hôm nay các   đưa  nào tên là Tô Niệm về ?"