Cô cứ ngước cổ tìm kiếm bóng lưng đang xa dần của  đàn ông như , cho đến khi vấp  một vật gì đó  chân  ngã nhào xuống, cô mới ý thức    bản   chạy thục mạng như thế nào. Cũng may là    ngã nặng lắm, chỉ  trầy da vài chỗ ở cánh tay, còn  đều   vấn đề gì. 
 
Lạc Yên vội vàng  dậy từ mặt đất, ngay lúc cô định tiếp tục đuổi theo  thì  một chiếc vòng tay cẩm thạch  trưng bày trong tủ kính  mắt  cho sững sờ, đôi chân như  bấm nhút tạm dừng,   cử động , bởi vì... chiếc vòng tay  giống hệt với chiếc vòng tay mà cô  tặng  dịp sinh nhật  thứ tám,  tặng nó cho cô   ai khác, chính là bà nội  mất của cô -  duy nhất trong gia đình địa ngục  đối xử  với cô.
 
Đôi mắt Lạc Yên dán chặt  vị trí trưng bày chiếc vòng trong tủ kính, khoé mắt ươn ướt, như  dòng chất lỏng đang  chực trào . Bà nội... Bà nội của cô... Kia là vật duy nhất mà bà nội để  cho cô...
 
"Bà ơi..." Lạc Yên nhẹ giọng nỉ non, thanh âm thê lương đến mức khiến   cảm thấy đau lòng, cô đưa tay vân vê mặt kính tủ, ánh mắt đau thương, như nhớ đến một kí ức    nào đó.
 
 , bà nội cô c.h.ế.t   vì lý do gì khác, chính là vì ngăn cản cha cô đánh cô. Nhớ lúc , khi cô vẫn còn là một bé gái chân tay lấm lem bùn đất,  chật vật  sàn nhà,  một  đàn ông dùng thắt lưng bằng da liên tục quất , mỗi  chiếc thắt lưng  hạ xuống là một  cô đau đớn  thôi. Khi ông  dùng lực mạnh nhất cũng là khi bà nội của cô   nổi nữa, lao  đỡ roi cuối cùng giúp cô, đó cũng chính là  cuối cùng bà bảo vệ cô, bởi vì... chính roi cuối cùng đó  cướp  sinh mạng của  bà đáng kính .
 
Sau khi xảy  sự việc đau lòng ,   Lạc Yên  từng  ý nghĩ  báo cảnh sát, chỉ là lúc đó an ninh  nghiêm ngặt như bây giờ, qua hai tháng  khi sự việc xảy  cô mới  can đảm đến sở cảnh sát tố cáo việc  vô nhân tính của cha, nhưng cảnh sát chỉ cho rằng những lời cô  là những lời  nhăng  cuội của một đứa trẻ ngỗ nghịch, cuối cùng sự việc vẫn là   giải quyết, Lạc Yên  cảnh sát đưa trở về nhà để cha  trông coi kĩ hơn. Sau chuyện , tần suất Lạc Yên  cha dùng vũ lực để trừng phạt càng tăng thêm, nhiều  cô đau đến mức  c.h.ế.t quách  cho xong, nhưng cứ mỗi  tuyệt vọng đến mức nghĩ đến cái chết, trong đầu Lạc Yên  xuất hiện hình bóng của  bà già nua, chính bà  dùng tính mạng của  để đánh đổi cho cô một mạng. Nếu  đó bà nội  đỡ giúp Lạc Yên một roi cuối cùng ... Có lẽ bây giờ Lạc Yên   còn tồn tại  thế giới . Bà nội là lí do để cô sống tiếp, cô  thể lãng phí những hi sinh của bà như  .
 
"Này, cô  gì đấy? Ăn xin thì cút  chỗ khác, đừng ở đây  bẩn mắt !" Lạc Yên còn đang chìm trong hồi ức, đột nhiên một giọng  chua ngoa vang lên bên tai cô, kèm theo đó là những lời chửi rủa, sỉ nhục, thành công kéo đầu óc đang  xa của Lạc Yên . Cô chuyển mắt sang , phát hiện   lên tiếng   ai khác mà là  quen, chính xác là  bạn cùng lớp luôn gây sự với cô từ hồi cấp ba Lê Hồng Hi.
 
Cô ... Là nhân viên của khu bán đồ cổ  ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luon-ben-canh-anh/chuong-31.html.]
 
Lúc Lạc Yên còn đang đăm chiêu suy nghĩ, Lê Hồng Hi đột nhiên bước đến, thanh âm còn lớn hơn hồi nãy:
 
"Yoo, còn tưởng là ai, hoá  là Lạc Yên,  từng là hoa khôi  điên đảo nam sinh  trường đây mà? Sao nào? Không  cô  lòng các nam sinh lắm ? Sao bây giờ  lưu lạc đến mức   ăn xin thế ? Đã  còn   nơi  sờ mó lung tung, định giở trò gì đây hả?"
 
Khoang , ăn xin ?
 
Nghe thấy cô   một tràng dài như thế, khoé môi Lạc Yên khẽ co quắp, cô cúi đầu  bộ dạng hiện tại của , vì  ngã nên bộ đồ trắng   cô lấm lem bụi bẩn, chẳng trách Lê Hồng Hi  hiểu nhầm như ... Mặc dù là thế nhưng cũng  đến nỗi trông cô giống ăn xin chứ...
 
"Nhìn cái gì mà ? Còn  cút ,  đây  gì? Làm hỏng một món đồ ở đây thì cô  đền nổi ? Nói cho cô , đồ đây đây  là đồ cổ giá lên đến hàng vạn cả đấy."
 
Lạc Yên chẳng buồn để ý những câu sỉ nhục của cô ả nhân viên kiêm bạn cùng lớp đang lên cơn động kinh , cô chỉ liếc mắt, nhàn nhạt hỏi cô :
 
"  mua đồ ở đây,  thể xem  chiếc vòng  ?" Vừa , cô  chỉ tay  vị trí đặt chiếc vòng tay cẩm thạch trong tủ. Sở dĩ Lạc Yên  xem  là vì cô  chắc chắn rằng chiếc vòng tay  thật sự là chiếc vòng tay năm xưa bà nội tặng cho cô, bởi vì cô   nhiều tiền, để giành suốt mấy năm nay, bây giờ mua chiếc vòng  hẳn là tiêu hết gần một nửa  tiền hiện tại của cô,  nên cô  kiểm tra kĩ  khi đưa  quyết định mua nó. Dù  thì kiểm tra cũng  mất nhiều thời gian lắm, bởi vì ở bên trong chiếc vòng  khắc tên cô nên  dễ để nhận  xem chiếc vòng    là chiếc vòng mà cô đang tìm kiếm bấy lâu nay  .
 
Mà bên phía Lê Hồng Hi,  khi thấy cô yêu cầu như , trong mắt cô ả loé lên tia tính toán,   cô    khó Lạc Yên nữa mà lập tức mở tủ, lấy chiếc vòng   đưa cho Lạc Yên quan sát. Vừa cầm  chiếc vòng từ tay Lê Hồng Hi, Lạc Yên  chút chần chừ, lập tức lật chiếc vòng để xem dòng chữ  chạm khắc ở bên trong. Quả nhiên...