Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Sau khi nhận lấy chiếc vòng, Lạc Yên mân mê viền hộp gỗ một lúc, trong mắt hiện lên tia hoài niệm. Nhân lúc Âu Dực đang thanh toán, cô  đến gần quản lý Chu, trong ánh mắt lo âu của ông , cô nhẹ nhàng mỉm , khẽ :
 
"Chú  cần  căng thẳng như thế, cháu   ý  xúi giục    ảnh hưởng đến công việc của chú , chỉ là  hỏi chú một vài việc mà thôi,   chú  tiện trả lời ?"
 
Quản lý Chu âm thầm lau  tầng mồ hôi mỏng  vầng trán, tuy rằng Lạc Yên  trấn an ông   nhưng ông  vẫn  khỏi căng thẳng. Nghĩ đến việc Lạc Yên chỉ cần  một câu là  thể khiến ông  mất  công việc béo bở , cả  ông   tự chủ  mà run lên. Mặc dù quản lý Chu  cố gắng ép bản   bình tĩnh, nhưng sự run rẩy trong giọng  của ông  khó mà che giấu :
 
"Tiểu thư  hỏi gì thì cứ tự nhiên,  sẽ nhiệt tình giải đáp."
 
Lạc Yên mỉm , dù đang  nhưng trong mắt cô  giấu  sự hồi hộp, cô hạ thấp giọng hỏi ông : "  hỏi chiếc vòng tay     nguồn gốc từ thôn Vĩnh Hà ở thị trấn Hạ Bắc ?"
 
Quản lý Chu  khi  rõ câu hỏi của cô thì vô cùng ngạc nhiên, thanh âm  khỏi cất cao hơn vài phần:
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luon-ben-canh-anh/chuong-36.html.]
"Cái gì? Sao cô   rõ như ? Có  cô chính là cô bé đó ?  , chắc chắn là như ,  mặt cô  nét giống với cô bé đó! Vốn dĩ năm đó mắt  của  còn  ,  phân biệt   là hàng hiếm,  là hàng đại , lúc đem bán mới  đó là đồ cổ giá trị lên đến hàng vạn, lúc     về tìm cô, nhưng  nhận  tin cô  chuyển  nơi khác sống. Vì chuyện  mà bao năm qua  vẫn luôn áy náy, hiện tại   thể gặp  cô để trả   tiền xứng đáng cho món đồ ."
 
Quản lý Chu  thao thao bất tuyệt  ngừng, ông  càng , Lạc Yên càng mơ hồ, bởi những chuyện mà ông  nhắc đến khiến cô chẳng  ấn tượng gì cả. Theo như lời ông   thì  chừng vài năm về , chính cô  bán chiếc vòng tay  cho ông , hơn nữa  vẻ như  bán với giá  thấp.  cô  thể chắc chắn rằng kí ức của    vấn đề, nếu như ... Vừa nãy ông   bảo cô  nhiều nét tương đồng với  năm đó,  khả năng cao   bán chiếc vòng tay  chính là Lạc Mạn. Tức là... Lạc Mạn  lấy cắp món đồ duy nhất mà bà nội để  cho cô,  đó đem bán để lấy tiền.
 
Không  Lạc Yên  bịa đặt vu khống Lạc Mạn, chỉ là trong đầu cô  còn ai khác ngoài cô , khi nghĩ đến kẻ  lấy cắp chiếc vòng tay ,  đầu tiên hiện lên trong suy nghĩ của cô chính là Lạc Mạn. Dẫu  bản   nên suy đoán lung tung như thế, nhưng Lạc Yên vẫn  nhịn  mà nghi ngờ cô . Để xác minh chuyện   một  nữa, cô lên tiếng hỏi quản lý Chu:
 
"Ông còn nhớ họ tên của   bán chiếc vòng tay cho cô ?"
 
Quản lý Chu thấy cô hỏi như  liền ý thức  rằng cô bé năm xưa   là  đang   mắt ,  khi xác định điều , tia áy náy trong mắt ông  cũng  còn nữa,   đó là vẻ trầm ngâm, dường như ông  đang cố gắng nhớ , lông mày ông  nhíu chặt,  hai giây  mới trả lời cô:
 
"Đã lâu lắm ,   nhớ rõ cả họ lẫn tên của cô bé đó, chỉ nhớ rằng lúc bán chiếc vòng tay cho  thì cô   cùng một  bạn,  bạn  gọi cô  là... để xem nào, nếu   nhớ nhầm thì cái tên mà  bạn  gọi cô  là Mạn Mạn."
 
Mạn Mạn...