Ánh mắt của quản gia nóng rực như , Lạc Yên đương nhiên là cảm nhận , cô  xuống hai bàn tay đan lấy  của hai , như hiểu   chuyện, cô vội vàng rút tay của  ,  đó  chút để ý đến vẻ mặt khó coi của Âu Dực, một   lên phòng ngủ ở tầng hai.
 
Quản gia cùng đám  hầu  thấy cảnh tượng hiếm gặp  đều  nhịn  mà há hốc mồm, vẻ mặt ai nấy đều mắt chữ A mồm chữ O, như thể chuyện  mắt còn khó tin hơn cả việc  ngoài hành tinh xuất hiện  Trái Đất.
 
Đêm nay quả thật là một đêm đáng nhớ mà...
 
Bên ,  khi  phòng ngủ, Lạc Yên vội vàng  phòng tắm, dùng dòng nước rửa trôi hết những bụi bẩn do  ngoài suốt ngày mà . Cô là  hướng nội,  ít khi  đến trung tâm mua sắm, đống quần áo trong tủ đều là đồ cô đặt mua  mạng khi còn ở trọ, những   dạo phố đều là do bạn bè dùng đủ cách để kéo cô , còn  thời gian rảnh cô đều ở nhà  sách, nâng cao trí tuệ.
 
Hôm nay  ngoài cũng là vì  Âu Dực ép mà thôi...
 
Sau khi tắm xong, Lạc Yên mặc chiếc váy ngủ hai dây,  đó  lau tóc  bước  ngoài. Sở dĩ cô mặc đồ thoáng như  là vì nghĩ rằng sẽ   ai   phòng ,  ngờ khi cô  bước , trong phòng cô thật sự   khác, hơn nữa  đó  còn là Âu Dực.
 
Âu Dực  thấy tiếng động,  bỏ điện thoại  tay  chỗ cũ,  đó  đầu  cô,   thấy hình ảnh  mắt, ánh mắt  chợt khựng .
 
Lạc Yên bây giờ   khác với thường ngày, cô  tắm xong, nước  tóc còn   lau khô, trượt từ đỉnh đầu  qua xương quai xanh  biến mất trong rãnh n.g.ự.c sâu hút. Hình ảnh  khiến lòng  rạo rực, mơ hồ  một ngọn lửa nhỏ bùng lên.
 
Âu Dực ho nhẹ, cố gắng di chuyển lực chú ý,   với cô:
 
"Chiều mai cùng  đến thành phố B ở kế bên dự tiệc, lễ phục   chuẩn  xong,  đó  30 phút sẽ  chuyên viên trang điểm đến hỗ trợ cho cô. Nhớ đừng   mất mặt như bữa tiệc  ."
 
Âu Dực  xong mục đích của ,  đó liền vội vàng rời ,   là    ở , mà là     chịu đựng cảm giác  tra tấn thêm một  nào nữa, cảm giác như  mắt đang  một bữa tiệc thịnh soạn, nhưng   chỉ  thể   chứ chẳng thể thưởng thức.
 
Cũng may là  nhanh trí rời  sớm, nếu  chẳng  chuyện gì sẽ xảy  tiếp theo nữa...
 
Sau khi Âu Dực rời , Lạc Yên đỏ mặt  xuống cơ thể , cô ngây thơ cho rằng trong phòng chỉ  một  cô nên   chỉ mặc một chiếc váy hai dây mỏng, thậm chí còn chẳng  áo ngực, phong cảnh  đẽ đằng  lớp vải  sợ là   Âu Dực  thấy đến bảy phần.
 
Nghĩ đến đây, hai má cô  càng hồng hơn, Lạc Yên   phía cửa,    bản   thêm vài , cuối cùng cô quyết định vớ lấy chiếc áo khoác gần đó mặc , xem như tạm thời che chắn cơ thể.
 
Ngay khi cô chuẩn  leo lên giường đánh một giấc thật sâu, đột nhiên chiếc điện thoại vốn luôn yên vị  kệ tủ  bất ngờ reo chuông. Lạc Yên nhíu mày, hiện tại  hơn 11 giờ khuya, còn  ai gọi nữa chứ. Tuy  chút  hiểu nhưng cô vẫn  dậy, với tay đến phía kệ tủ lấy chiếc điện thoại, đến tên  gọi cũng lười , lập tức nhấn nút  máy:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luon-ben-canh-anh/chuong-40.html.]
 
"Alo,  chuyện gì ?" Lạc Yên chủ động hỏi đối phương .
 
Đầu dây bên  truyền đến một giọng  quen thuộc: "Em gái yêu,  là chị đây."
 
"..."
 
Lạc Yên một câu cũng  để  cho cô , trực tiếp cúp máy, khi cô đang chuẩn  để điện thoại  chỗ cũ thì điện thoại   nữa reo chuông,  cần đoán cũng ,  gọi cô là Lạc Mạn.
 
Lạc Yên nhấn nút  máy, giọng  vô cùng thiếu kiên nhẫn:
 
"Có chuyện gì thì  nhanh ,    thời gian cùng chị dài dòng."
 
Lạc Mạn bên  thấy cô  như  thì cũng  kéo dài thời gian nữa, lập tức   mục đích của :
 
"Chiều mai,  lúc năm giờ nhớ đến quán bar Dạ Sắc, địa chỉ 82 đường Kim An."
 
Lạc Yên nhếch môi trào phúng cô : "Dựa   mà chị nghĩ rằng  sẽ ?  rảnh rỗi như thế ? Xin ,  còn  nhiều công việc   "
 
Lạc Mạn  thế nào Lạc Yên cũng sẽ từ chối, nhưng  , cô   dự liệu   tình huống . Lạc Mạn ung dung  khẽ, cũng  tiếp tục kiểu xưng hô chị em buồn nôn  nữa: "Lẽ nào cô  tò mò về bà nội ? Năm đó  khi mất vài ngày, bà nội đó đưa cho  một bức thư, bảo  đưa cho cô, nếu cô   thấy những lời cuối cùng của bà thì đừng đến trễ, tạm biệt."
 
"Khoang ! Chị  rõ ràng hơn xem..." Lạc Yên còn   hết câu thì Lạc Mạn  vội vàng cúp máy, để  cô   giường, ánh mắt bàng hoàng.
 
Bà nội...
 
 chiều mai cô  hẹn với Âu Dực, nếu cô thất hẹn, chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn.
 
 bà nội... Những lời cuối cùng của bà...
 
Lạc Yên cân nhắc một lúc,  đó nhanh chóng đưa  quyết định.