Lời phía  của Lâm Dương là  với hai tên thuộc hạ cao to lực lưỡng của . Hai  bọn họ  xong, lập tức thực hiện mệnh lệnh của Lâm Dương. Chỉ thấy hai  bọn họ dùng một sợi dây thừng   lấy từ   trói chân tay Lạc Yên ,  đó cưỡng chế đưa cô đến "căn phòng tuyệt vời" mà Lâm Dương  . Mặc dù  từng  thấy căn phòng  nhưng bằng trực giác của một  phụ nữ, cô  thể đoán  nó chẳng  là thứ  lành gì.
 
Quả nhiên, Lạc Yên  đoán đúng. Vừa đến nơi, hai gã đàn ông nhường đường cho Lâm Dương  ,  đó đẩy mạnh cô  trong phòng  nhanh chóng chốt cửa bên ngoài .
 
Bên trong phòng.
 
Sau khi  đẩy  phòng, đầu óc Lạc Yên choáng váng, đủ loại mùi hương bủa vây lấy khứu giác của cô, bóng tối bao phủ. Sau vài giây, Lạc Yên mới trở  bình thường, đang lúc hoang mang, bỗng nhiên  một tiếng tách vang lên, đèn trong phòng  bật sáng, ánh sáng bất ngờ chiếu  khiến mắt Lạc Yên  chói, cô đưa tay che  ánh sáng, hai giây  mới dám bỏ tay . Đập  mắt cô là hình ảnh mà  lẽ cô dùng cả đời  cũng  thể tin .
 
Xung quanh căn phòng chi chít đồ,   nơi nào  treo đủ loại đạo cụ kỳ quái, còng tay, thắt lưng, dây xích,...
 
Lạc Yên là bác sĩ, để phục vụ cho nghề nghiệp, đương nhiên là cô  từng tìm hiểu qua về những thứ , cũng  những thứ  là đồ chơi  lớn. Trong căn phòng như   chỉ  cô và Lâm Dương,  cần đoán cũng  Lâm Dương   gì với cô,   chỉ đơn thuần là  cơ thể cô như năm đó, hiện tại  còn kinh tởm hơn,   tra tấn cô...
 
Lâm Dương bước đến bên cạnh Lạc Yên,  cong môi, dù đang  nhưng trong mắt   hề  độ ấm. Lâm Dương cúi , bàn tay đưa đến  đôi tay  dây thừng trói  của cô, khẽ vân vê  đó. Lạc Yên cảm thấy lạnh cả , cô run lẩy bẩy  ,  bao giờ cô tuyệt vọng như lúc .  sự việc chỉ dừng  ngang đây ? Không! Nào  đơn giản như thế! Lâm Dương bế xốc Lạc Yên vứt lên giường,  đó  lượt cởi trói ở tay và chân cho cô  dùng đạo cụ cố định hai tay hai chân cô  giường. Vì  dùng đạo cụ  bằng vật liệu trong suốt nên nếu  từ xa thì chắc chắn  thể   Lạc Yên đang  khống chế, ngược  trông càng giống như cô chủ động  như .
 
Lạc Yên cảm thấy  một cơn gió lạnh thổi qua, cô thấy  môi Lâm Dương đột nhiên xuất hiện một nụ  quỷ dị. Một giây ,   cô đột nhiên nặng nề, quần áo    lượt  trút bỏ đến khi chỉ còn  nội y...
 
Lúc , ở tầng .
 
Ở nơi góc khuất  ai thấy, một  đàn ông đang  vắt chéo chân, một tay chống lên bàn, tay còn  cầm ly rượu dừng  ở bên môi. Bên cạnh  còn  một  đàn ông khác,  vẻ như là cấp  của .
 
Người đàn ông  lên phía căn phòng  tầng hai, trong mắt hiện lên vẻ tò mò,  nhịn  mà lên tiếng hỏi:
 
"Tiểu Ngũ, cô gái đó là vợ của Âu Dực ?"
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luon-ben-canh-anh/chuong-43.html.]
Thanh âm  mát lạnh,  vô cùng êm tai. Tiểu Ngũ   hỏi xong thì cung kính đáp:
 
"Thưa lão đại, cô  đúng là vợ của Âu Dực, nhưng  đàn ông  bắt cô     là Âu Dực."
 
Người đàn ông  Tiểu Ngũ trả lời như thế thì nở nụ : "Ta đương nhiên      là Âu Dực, khí chất của Âu Dực còn  hèn mọn như thế..." Hắn dừng  một lúc,  đó  tiếp: "Như   nghĩa là cô  đang gặp nguy hiểm ?"
 
Tiểu Ngũ đáp: "  thưa ngài."
 
Người đàn ông nhếch môi: "Ta và Âu Dực  thể miễn cưỡng xem như là "quen ",  ? Ta vẫn nên  giúp đỡ cô gái xinh   một chút.
 
Nói xong,   đợi Tiểu Ngũ kịp phản ứng liền nhanh chóng  dậy rời . Tiểu Ngũ  tại chỗ, trong mắt  giấu  vẻ kinh ngạc. Lão đại hôm nay    ? Không  ngài   hận Âu Dực ? Sao bây giờ ... Lẽ nào đây  là trò quái đản mà ngài   mới nghĩ ?
 
Tiểu Ngũ lắc đầu,  vẫn  nên tò mò nhiều thì  hơn, lão đại xưa nay  việc  theo lẽ thường, hôm nay rảnh rỗi  cứu  chắc cũng   gì lạ. Nghĩ như ,    xung quanh một lúc,  đó nhanh chóng chạy theo hướng mà  đàn ông   rời .
 
Trên tầng hai, trong căn phòng "tuyệt vời" .
 
Người đàn ông  đến  cửa phòng, còn  kịp đẩy cửa  thì   hai gã đàn ông cao to  ngăn , bọn họ vốn dĩ định đuổi thẳng cổ  , nhưng lăn lộn trong giới lâu như , may mắn là hai  bọn họ vẫn  mắt  , nhận thấy    đàn ông  mắt   loại chí chất bất phàm,  dễ động , thanh âm bọn họ hạ thấp hẳn:
 
"Thưa ngài, ngài  thể  căn phòng ."
 
"Dựa  ?" Người đàn ông nhướng mày, thản nhiên hỏi hai tên vệ sĩ.
 
"Dựa  việc  chủ của chúng  là khách VIP của nơi ." Hai tên vệ sĩ ngông cuồng trả lời, thái độ   hẳn. Bọn họ vốn nghĩ  đàn ông  mắt    là  dễ chọc nên mới nhượng bộ như , nhưng ai ngờ   là một kẻ   thức thời, một kẻ ngạo mạn như  thì  phận  gì ghê gớm đây? Nếu   là loại gia thế tầm trung thì cũng là loại nhà giàu mới nổi, ỷ bản   chút tiền liền nghĩ  là cái rốn của vũ trụ. Loại   bọn họ  gặp nhiều , cũng  cần  nể nang gì nữa.
 
Trước thái độ  mấy  thiện của hai gã vệ sĩ,  đàn ông  những  tức giận, ngược  còn bật  thành tiếng. Hắn    về phía ,  đó vẫy tay, ngay lập tức, Tiểu Ngũ  xuất hiện  mặt . Người đàn ông nhàn nhạt :