Vừa định khép cửa phòng , Lạc Yên mơ hồ cảm nhận   một đôi mắt đang  cô, theo bản năng, cô  đầu  , phát hiện  đang  cô chính là  đàn ông  cứu cô hồi nãy. Mặc dù    là ai, nhưng chỉ cần nghĩ đến những chuyện  xảy , trong lòng cô  nhịn  mà sinh lòng cảm kích. Lạc Yên vội vàng dừng động tác khép cửa  tay ,  đó  đến gần Mạc Khắc,  ánh mắt thản nhiên của , cô trịnh trọng cúi  :
 
"Cảm ơn   cứu , nếu  cơ hội,  nhất định sẽ dùng hết khả năng để báo đáp."
 
Mạc Khắc  cô  xong thì bật : "Cô nghĩ cô  thể báo đáp  ? Cô nghĩ  cần cô báo đáp?"
 
Lạc Yên trầm mặc, cô   phận của  đàn ông   bình thường, cứu cô chỉ là vì  tiện tay,  như  chắc  cần cô giúp đỡ  hỗ trợ gì, nhưng... cô vẫn   chút gì đó để cảm ơn .
 
 lúc , Tiểu Ngũ  ở bên cạnh  xen : "Lão đại của   thích những lời sướt mướt, ngài  thích ăn bánh bao nhân đường, nếu cô  báo đáp thì  thể tặng ngài  vài cái bánh bao nhân đường mà cô tự , như  là đủ ."
 
Lạc Yên  xong thì  Mạc Khắc,    nghĩ gì, thế nhưng thật sự gật đầu. Có  cái gật đầu từ , Lạc Yên quyết định sẽ  bếp trổ tài nấu ăn, dù  thì trông   khí chất như , chắc chắn  cần cô trả ơn , chi bằng  chút gì đó thực tế một chút thì vẫn  hơn.
 
Nghĩ như , Lạc Yên mỉm : "Có thể để  chút thông tin liên lạc ?  sẽ mang bánh đến khi   xong "
 
Mạc Khắc  Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ nhanh chóng hiểu ý, lập tức đưa cho Lạc Yên một tấm danh , trong lúc cô bận quan sát tấm danh , hai  bọn họ nhanh chóng rời ,  đợi cô kịp  lời tạm biệt.
 
Lạc Yên  bóng lưng của hai , âm thầm  lời cảm ơn từ tận đáy lòng một  nữa. Cô  cái tên  mảnh giấy, thanh âm nhỏ đến mức chỉ  cô  : "Hoá   tên là Mạc Khắc... Mạc Khắc,   tại     tay giúp , nhưng, cảm ơn   nhiều!"
 
Lạc Yên định bỏ tấm danh   trong túi xách,   mới phát hiện  , trong lúc xảy  tranh chấp thì đồ vật của cô  rơi từ lúc nào  ,  còn cách nào khác, Lạc Yên đành  nhét tấm danh   trong túi áo sơ mi. Cô  đồng hồ  cổ tay, âm thầm thở dài, bây giờ  hơn năm giờ, xem  cô  trở về kịp để  dự tiệc cùng Âu Dực  ...
 
Thôi bỏ  ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luon-ben-canh-anh/chuong-45.html.]
 
Lạc Yên    ở nơi  lâu, cô nhanh chóng trở về biệt thự Âu gia.
 
Có một điều mà cô  , đó là trong "căn phòng tuyệt vời"    Lâm Dương lắp máy ảnh mini .
 
Xem  cuộc sống sắp tới của cô   bình yên như những ngày qua nữa …
 
Một lúc , Lạc Yên  về đến biệt thự. Cô theo lối cũ trèo  bên trong,  đó phát hiện đống vải  cô dùng để trốn khỏi nhà    đem  mất từ lúc nào  , khả năng cao là Âu Dực  phát hiện  nó. Mặc dù trong lòng  lo lắng, nhưng Lạc Yên cũng  nghĩ nhiều, sớm muộn gì  cũng  việc cô trốn khỏi nhà, bên cạnh    thiếu phụ nữ để cùng  tiệc, cô vắng mặt một bữa chắc là   .
 
Vì đống vải  nối thành dây dài    mang  mất nên Lạc Yên  thể tiếp tục  lên phòng bằng đường cửa sổ  nữa, cô cân nhắc một lúc,  đó quyết định   bằng cửa chính.
 
Âu Dực   dự tiệc, quản gia cũng   thư phòng xử lý công việc, bên trong phòng khách lúc  chỉ còn   giúp việc. Nhìn thấy cô  , bọn họ dùng ánh mắt kì lạ  cô hồi lâu, Lạc Yên  khó hiểu nhưng vì quá mệt nên cô đành mặc kệ,  khi lên phòng ngủ, Lạc Yên nhanh chóng   phòng tắm, dùng dòng nước để rửa sạch những nơi Lâm Dương từng chạm qua. Cô tựa như   đau, điên cuồng dùng sức chà xát da thịt , như thể  như  thì  thể khiến cô quên  kí ức kinh hoàng và nỗi tuyệt vọng của ngày hôm nay ...
 
Trong phòng tắm, Lạc Yên tự hành hạ bản   lâu, đến hơn hai mươi phút , cô mới từ phòng tắm bước  ngoài. Cả  cô  chà xát đến đỏ ửng, dấu vết còng sắt  cổ tay và cổ chân vẫn còn đó, mỗi   qua đều khiến Lạc Yên nhớ  buổi chiều hôm nay, ghê tởm  thôi.
 
Sau khi tắm xong, Lạc Yên đem quần áo   bỏ  máy giặt,  đó còn  quên lấy tấm danh  của Mạc Khắc . Xong xuôi  việc, cô  xuống phòng bếp, dựa theo công thức mà cô  tìm hiểu  mạng để tập  bánh bao nhân đường.
 
Cùng lúc đó, ở một nơi khác.
 
Lạc Mạn  đồng hồ  tường, khi kim đồng hồ điểm đến bảy giờ tối, rốt cuộc cô  cũng  chờ  nữa, lập tức lấy điện thoại gọi cho Lâm Dương hỏi thăm tình hình,  bao lâu , Lâm Dương  máy, giọng  vô cùng thiếu kiên nhẫn:
 
"Không cần  hỏi kết quả, thất bại ."
 
Thất bại ...?