Lạc Mạn  cô như , trong lòng thoả mãn đến kỳ lạ.
 
"Ha, Lạc Yên ơi là Lạc Yên, cô thông minh hơn  thì  nào? Học giỏi hơn  thì  nào? Xinh  hơn  thì  nào? Chẳng  cuối cùng cha  và  đàn ông cô yêu cũng   tính kế, dần trở nên chán ghét cô  ?"
 
Lạc Yên ngẩng đầu khỏi bức ảnh,  với Lạc Mạn:
 
"Lạc Mạn, cô thắng !"
 
Lạc Mạn  rộ lên, ánh mắt loé lên tia độc ác.
 
"Không , em gái, mới chỉ nhiêu đó mà khiến em chịu thua  ? Ngồi , để chị kể cho em  một chuyện thú vị hơn nữa."
 
Nói xong, cô  đẩy Lạc Yên xuống một chiếc ghế.
 
"Không,    , chị im miệng !" Lạc Yên bịt tai hét lên.
 
Thấy Lạc Yên bịt tai, Lạc Mạn  chịu thua, tăng âm lượng giọng , từng câu từng chữ truyền  tai cô:
 
"Lạc Yên, 12 năm nay   vẫn luôn tìm kiếm cô, nhưng hành động của      trong nhà phát hiện, cho nên đến thời điểm 4 năm ,   giành  quyền khống chế thế lực trong gia tộc thì mới bắt đầu tìm kiếm cô."
 
"Chuyện xảy   đó cũng chỉ trách cô xui xẻo, ngày   phái  đến tìm khắp cả làng thì cũng là ngày mà gia đình chúng  chuyển . Cô nhớ ? Cái ngày mà cô   bày kế để cha  đuổi cô  , cô  vứt bỏ  nơi  như một con chó, còn  và cha  thì chuyển lên thành phố A sống."
 
"Nếu lúc  cô ngoan ngoãn ở  trong thôn thì  lẽ  gặp    , đáng tiếc... cô đúng là  an phận,  chạy lên thành phố B học tập. 4 năm qua,   vẫn luôn tìm kiếm cô."
 
"Tình hình của gia đình chắc cô vẫn   nhỉ? Cha  chuyển lên thành phố A sống,   cái đồ tai ương xui xẻo như cô  theo, gia đình phất lên  nhanh, chẳng mấy chốc mà Lạc gia   chỗ  trong thành phố A đông đúc ."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luon-ben-canh-anh/chuong-5.html.]
"Lần đầu tiên  gặp  ..." Nói đến đây,  khuôn mặt Lạc Mạn lộ  một nụ . Cô   sắc mặt Lạc Yên ngày càng tái , vui vẻ  tiếp:
 
"Lần đầu tiên  gặp   là  3 tháng , ở trong một bữa tiệc, khi đó,   ngang qua chiếc bàn   đang , vô tình    nhắc đến chữ Lạc, vì tò mò,     và  hết cuộc trò chuyện."
 
"Anh   rằng, suốt 12 năm nay,  lúc nào là   ngừng nhớ đến cô, chà,  đến đây, hẳn là cô cảm động lắm  ? Còn  hết ,   còn  rằng   nhớ rõ từng chi tiết  khuôn mặt cô,  rằng cô  một nốt ruồi ở khoé mắt, khi    đến đây,   chắc chắn rằng  trong miệng   chính là cô, em gái ngoan của ."
 
Lạc Yên  xong câu cuối cùng thì  phắt dậy, ngón tay run rẩy chỉ   cô , giọng  đứt quãng:
 
"Cô... thì  3 tháng , cô lừa   tẩy nốt ruồi là vì chuyện  ?"
 
Lạc Mạn đẩy tay cô sang một bên, vân vê móng tay xinh , giọng  tựa như quỷ dữ trong bóng đêm.
 
"Nào, Yên Yên ngoan,  xuống  chị gái kể tiếp nào, em  chị gái em ghét nhất là   khác dùng tay chỉ  mặt mà..."
 
"Yên Yên, em  thấy cái gì ở đây ?"
 
Lạc Mạn đưa khuôn mặt đến  mắt cô, chấm đen ở khoé mắt cô  hiện lên rõ rệt. Lúc nãy Lạc Yên  chú ý, bây giờ   thì mới thấy chấm đen .
 
Cô kinh hoảng, đưa tay sờ lên nó. Khoảnh khắc bàn tay cô sắp chạm đến chấm đen, Lạc Mạn lập tức ngăn , ánh mắt chán ghét :
 
"Đừng  sờ, kẻo  dính xui xẻo, từ  khi lừa cô tẩy nốt ruồi,   đến tiệm xăm  một nốt y hệt. Sao nào, bất ngờ ?"
 
"Cô vì   đau khổ mà  bất chấp tất cả, như   đáng ?" Lạc Yên  chịu , buông lời chất vấn, nhưng dường như cô càng tức giận thì Lạc Mạn  càng vui sướng hơn. Cô  nhếch môi, bàn tay bóp chặt cằm của Lạc Yên, từng móng tay dài nhọn ghim sâu  khuôn mặt xinh  của cô.
 
"Yên Yên ,  em thật sự  đáng thương, nào, hãy gào thét , gào thật lớn cho chị  nào." Lạc Mạn   tai cô,  đó đẩy khuôn mặt cô sang một bên. Cô  cất bước  đến phía tủ đầu giường, tự tay rót một cốc nước, khẽ nhấp một ngụm   tiếp:
 
"Thật , khi   còn    nhắc đến ngực, nhưng vì  gian xung quanh quá ồn ào nên    rõ câu cuối, chắc là   thích phụ nữ n.g.ự.c to, vì     bơm ngực." Cô     lắc lắc ly rượu đỏ trong tay của .