Lạc Mạn   đang định  gì, nhưng vẫn   vẻ khó hiểu đưa điện thoại cho . Âu Dực cầm lấy điện thoại, dựa theo trí nhớ bấm gọi một dãy . Không lâu , đầu dây bên  truyền đến một âm thanh già nua:
 
"Âu Dực,     gì?"
 
Âu Dực  lạnh: "Yên tâm,    hứng thú với Lâm thị của ông, nhưng nếu ông  quản  cháu trai  thì đừng trách   tay tàn nhẫn."
 
Dứt lời,  đợi  bên  kịp phản ứng,   nhanh chóng tắt máy, trả  điện thoại cho Lạc Mạn. Vừa vặn lúc  Lâm Dương cũng  đuổi đến  mặt .
 
Nhìn thấy , vẻ mặt Lâm Dương như nuốt  ruồi. Hắn  Lạc Mạn đang run rẩy trong lòng , khẽ hừ lạnh một tiếng, rốt cuộc cũng  dám  càn nữa, nhưng vẫn  cam tâm mà lên tiếng:
 
"Con điếm , mày còn dám bỏ trốn, mày tưởng rằng tao  dám  những chuyện bí mật của hai chúng  cho Âu Dực  ? Trước , khi còn  hẹn hò với Âu Dực, mày từng lên giường với  ít đàn ông , thậm chí cả lão già bảy mươi tuổi mày cũng tươi  phục vụ một lúc hai . Mày hãm hại em gái, chủ động tính kế đưa cô  lên giường của tao, mày cho rằng tao  giữ  bằng chứng?"
 
Nghe   một tràng dài, Âu Dực  khỏi bất ngờ. Anh  thông tin  nửa thật nửa giả, nhưng...  luôn  cảm giác giữa hai  bọn họ  bí mật riêng  thể cho  ngoài . Âu Dực  tự chủ  quan sát khuôn mặt của cô gái đang áp  n.g.ự.c , nhưng dù     bao nhiêu  thì biểu cảm của cô  cũng   gì bất thường, điều  khiến cho hoài nghi trong lòng  giảm xuống.
 
Âu Dực lạnh lùng  Lâm Dương, cánh môi  hé: "Cút."
 
Lâm Dương sa sầm mặt, vẻ  cam tâm trong mắt càng tăng thêm. Hắn  định  thêm gì đó thì điện thoại của  đột nhiên reo chuông,  thấy cái tên  màn hình, Lâm Dương tái mặt, run rẩy  máy.
 
Không   ở đầu dây bên   gì, chỉ thấy ánh mắt Lâm Dương  đổi, từ tức giận biến thành gấp gáp. Sau khi cuộc gọi kết thúc,  cất điện thoại,  khi rời  còn  quên  Lạc Mạn một cái thật sâu   với Âu Dực:
 
"Âu tổng,  sẽ  ngày  hối hận vì  tin tưởng con rắn độc Lạc Mạn ."
 
Âu Dực nhếch môi,   đem những lời  đặt trong lòng. Tiếp xúc với Mạn Mạn lâu như , cô  là  thế nào, chính  hiểu rõ hơn ai hết,  cần thiết  vì những lời  nhăng  cuội vô căn cứ của Lâm Dương mà nghi ngờ lẫn .
 
Lâm Dương  biểu cảm của , thầm    tin lời . Hắn cũng  còn cách nào, dù  thì trong tay  vẫn còn file ghi âm và những bức ảnh ,   lo Lạc Mạn sẽ trốn thoát khỏi móng vuốt của .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luon-ben-canh-anh/chuong-52.html.]
Sau khi Lâm Dương rời , ông chủ quán bar cũng  vặn  đến,  với  rằng  tìm thấy chiếc điện thoại.
 
Đồ vật   tìm thấy, khi Âu Dực chuẩn   về thì Lạc Mạn  ôm chặt   buông, Âu Dực khó hiểu: "Sao vây?"
 
Lạc Mạn ngẩng đầu, giương đôi mắt ngập nước  : "A Dực, em sợ..."
 
Âu Dực thở dài, mệt mỏi trấn an cô : "Ngoan, Lâm Dương   ,   trở về để xin  cô ."
 
"Cô " ở đây   ai ngoài Lạc Yên.
 
Lạc Mạn đương nhiên  Âu Dực đang nhắc đến việc xin  ai, ánh mắt cô  tối sầm . Không  trong đầu Lạc Mạn đang nghĩ gì, đột nhiên nhón chân, hai tay ôm lấy cổ của Âu Dực, đôi mắt  khép hờ, như đang chuẩn  hôn lên môi . Âu Dực  kịp suy nghĩ, theo quán tính đẩy mạnh cô  , ngữ khí lạnh nhạt: "Mạn Mạn,   về, tạm biệt.'
 
Nói xong,  đợi cô  kịp phản ứng, Âu Dực  nhanh chóng rời , để  Lạc Mạn  c.h.ế.t trân tại nơi đó,  thể tin nổi những chuyện  xảy .
 
Âu Dực... Anh  nhưng  đẩy cô  ,  chút do dự?
 
Mọi chuyện đang  đổi theo hướng gì đây? Khốn kiếp!
 
Lạc Mạn siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm,  theo bóng lưng ngày càng khuất dần của  đàn ông, vì đang tức giận nên cô    thấy ở phía xa xa,  một  đàn ông tay cầm điện thoại,  bức ảnh  mật  màn hình với vẻ mặt thích thú.
 
Nếu  kĩ sẽ ,   chính là Mạc Khắc.
 
Bức ảnh   chụp  là cảnh tượng Lạc Mạn và Âu Dực đang tiếp xúc gần, vì góc độ chụp nên trông  vẻ như hai  đang hôn .
 
Xem , Mạc Khắc   gây chuyện .