Biệt thự Âu gia.
 
Phòng khách.
 
Hôm nay  là một ngày mới, phòng khách nhà Âu Dực vẫn nhộn nhịp như cũ,  giúp việc quét dọn nhà cửa, lau chùi bàn ghế, bầu  khí vẫn luôn hài hoà như  cho đến khi   lên tiếng khơi chuyện.
 
"Các cô  gì ? Tối hôm qua  chủ và Lạc Yên cãi  đấy."
 
Người   dứt lời, lập tức nhận  vô  ánh mắt e ngại của những  còn . Cô  còn  hiểu chuyện gì đang xảy  thì   lên tiếng nhắc nhở.
 
"Tiểu Mộng, cô mới   việc ở đây nên  ,   từng  hai   đuổi  vì  phật lòng  chủ, mà việc    liên quan đến thiếu phu nhân. Nếu cô    đuổi việc sớm thì nên an phận một chút ."
 
Người giúp việc mới tên Tiểu Mộng  sững sờ, cô  vốn đang nhàm chán, chỉ  tìm chuyện gì đó cùng  với   thôi,  nghĩ đến  kéo theo nhiều hậu quả khôn lường như . Mặc dù  vui lắm, nhưng Tiểu Mộng vẫn  thức thời,  tiếp tục  về chủ đề  nữa mà dẫn sang chuyện khác.
 
" , bây giờ  muộn như , tại  Lạc Yên vẫn  xuống ăn cơm, đồ ăn  bàn nguội hết cả  kìa." Tiểu Mộng cau  lên tiếng, trong mắt  che giấu  sự bất mãn đối với  vợ của của chủ .
 
Ánh mắt kì lạ của những  xung quanh  nữa phóng tới, khiến Tiểu Mộng càng thêm khó hiểu, chẳng lẽ chuyện ăn uống của Lạc Yên mà cô  cũng   nhắc đến ? Quy tắc quái quỷ gì đây?
 
Trước vẻ mặt bàng hoàng đến ngỡ ngàng của Tiểu Mộng, rốt cuộc cũng    nhịn  nữa mà lên tiếng: "Tiểu Mộng, đây là  cuối chúng  nhắc nhở cô, đừng  thẳng tên nữ chủ nhân như , hãy gọi cô  là thiếu phu nhân."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luon-ben-canh-anh/chuong-53.html.]
 
Từ thái độ e ngại của những  ,  thể dễ dàng thấy  từ khi hai  giúp việc   phép tắc   đuổi , những  giúp việc còn  trong nhà dường như an phận hơn  nhiều, đối với Lạc Yên cũng  phần khách sáo hơn.
 
Tiểu Mộng gãi gãi đầu, hạ thấp giọng khẽ lầm bầm: "Rắc rối thật đấy, chỉ đơn giản là cách xưng hô thôi mà, gọi thế nào thì chẳng như  chứ..."
 
Cũng may là   cô    nhỏ, ngoại trừ cô   thì  ai  thấy, nếu  Tiểu Mộng  nhận  ánh mắt kì lạ của   một  nữa .
 
Tiểu Mộng lắc đầu, thầm nhủ quên chuyện  , tiếp tục chủ đề  nãy.
 
"Hơn chín giờ sáng  mà Lạc... thiếu phu nhân vẫn  xuống ăn cơm, đồ ăn  bàn  nguội lắm ,    đây?"
 
Mọi  trầm ngâm,   : "Trước tiên cô cứ đem đồ ăn đến phòng bếp để dì Lưu hâm nóng  , hâm nóng xong mà thiếu phu nhân vẫn  xuống thì cô đưa cơm lên cho cô . Cũng   hôm nay cô chủ   ,  đây  từng ăn cơm muộn hơn 7 giờ,   cô     nữa...."
 
Tiểu Mộng bĩu môi, thầm nghĩ vợ của  chủ đúng là mắc bệnh công chúa, ăn cơm cũng cần    dâng tận miệng mới chịu. Mặc dù  bất mãn nhưng cô  cũng   gì nhiều, nhận lương của  chủ thì chăm sóc vợ của   là việc nên  thôi.
 
Nghĩ như , Tiểu Mộng  đến bên bàn, bê khay thức ăn  mắt đưa đến phòng bếp, giao cho dì Lưu hâm nóng . Dì Lưu là  phụ trách bữa cơm cho Âu Dực, cũng là vợ của quản gia.
 
Tiểu Mộng    phòng khách mà  tại phòng bếp đợi dì Lưu,  khi dì Lưu hâm nóng xong, cô   bê khay thức ăn  phòng khách, khó hiểu là tính đến thời điểm bây giờ, thời gian  trôi qua hơn 15 phút, mà Lạc Yên vẫn  xuống ăn cơm.
 
Không còn cách nào khác, Tiểu Mộng đành  bê khay thức ăn lên tầng hai, dựa theo trí nhớ  đến phòng của Lạc Yên. Đứng  cửa phòng, Tiểu Mộng đặt khay thức ăn xuống đất,  đó đưa tay gõ nhẹ cửa.
 
"Cốc cốc." Gõ cửa  thứ nhất,   động tĩnh, nhưng cửa  khoá, bởi vì  khi Tiểu Mộng gõ cửa,  lực tay của cô , cánh cửa  hé  một đoạn.