Cùng lúc đó, ở biệt thự của Âu Dực.
 
Âu Dực về đến nhà,  bước chân qua cánh cửa,  vắt chiếc áo vest mới cởi  lên thành ghế sofa,  liền cảm nhận  bầu  khí trong nhà hôm nay  chút khác biệt, nặng nề hơn thường ngày. Ngay cả biểu cảm  mặt  giúp việc cũng  đổi, từ vô tư vui vẻ  biến thành lo lắng, thận trọng.
 
Có gì đó  đúng...
 
Càng lúc càng thấy lạ, trong lòng  càng bất an. Không kiềm chế , Âu Dực bước đến  mặt một nữ giúp việc, thanh âm lành lạnh hỏi:
 
"Hôm nay trong nhà xảy  chuyện?"
 
Tuy là câu hỏi nhưng dựa  ngữ khí của , dường như  thể xác định    chắc chắn điều  đến tám phần. Những  giúp việc  , cuối cùng lựa chọn  sự thật:
 
"Thiếu phu nhân cô  lên cơn sốt cao, đang  tại phòng cấp cứu ở bệnh viện X."
 
"Cô  thật?" Âu Dực gấp gáp hỏi ,  đầu tiên  cảm thấy trong lòng lạnh buốt như thế.
 
Nữ giúp việc run rẩy gật đầu, còn  quên  thêm một câu: "Hình như... Hình như là vì tối hôm qua đến giờ cô  vẫn  ăn gì, hơn nữa thời tiết  trở lạnh, lúc Tiểu Mộng lên phòng xem tình hình thì thấy cô  mơ màng  sàn nhà..."
 
Âu Dực thẫn thờ, trong đầu đều là những lời mà nữ giúp việc  . Mặc dù   đối diện với sự thật nhưng  vẫn  thừa nhận, Lạc Yên phát bệnh   là  do , nếu như tối hôm qua  bình tĩnh hơn một chút, nếu như tối hôm qua   kích động như , nếu như...
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luon-ben-canh-anh/chuong-57.html.]
 vẫn muộn , tất cả chỉ gói gọn trong hai từ "nếu như", chuyện  xảy ,  một ai  đổi . Bây giờ  cũng  còn cách nào ngoài việc đến bệnh viện xem tình trạng sức khỏe hiện giờ của Lạc Yên.
 
Nghĩ là ,  khi lấy  tinh thần, Âu Dực lập tức cầm lấy chiếc áo vest  thành ghế,  đó gấp gáp  đến gara để xe, nhắm mắt chọn đại một chiếc xe gọn nhất  khởi động, một đường lái đến bệnh viện.
 
Dường như Âu Dực thật sự  khẩn trương, khác với hình ảnh bình tĩnh   việc hằng ngày, hôm nay  gấp gáp đến lạ,  lái xe với tốc độ chóng mặt, đến cả đèn đỏ cũng  lượt bỏ qua. Sau 15 phút lái thục mạng, rốt cuộc  cũng đến  bệnh viện.
 
Âu Dực nhanh chóng bước xuống xe, đến chìa khoá xe cũng chẳng buồn rút, đôi chân dài sải bước vội vàng   phòng cấp cứu bên trong bệnh viện X.
 
Vừa bước  phòng, hình ảnh mà   thấy là hình ảnh Lạc Yên vẻ mặt tái nhợt   giường, cánh môi cô   chút huyết sắc, hai mắt nhắm chặt, chân mày khẽ nhíu, tựa như đang  khó chịu, mà bên cạnh cô   một  đàn ông khác đang  bên mép giường.
 
Anh  mặc áo blouse trắng,  vẻ như đang trông coi Lạc Yên, sẽ chẳng  gì kì lạ ở đây nếu bàn tay của    mơn trớn  mái tóc của cô.
 
Ánh mắt Âu Dực trầm xuống,  cố gắng ép bản   giữ bình tĩnh,  thể kích động như tối qua để      hối hận một cách muộn màng.
 
Vì Trần Khôn đang   lưng về phía cửa phòng nên   thấy Âu Dực đang   với ánh mắt hình lưỡi dao. Bàn tay Trần Khôn còn đang vân vê lọn tóc của cô gái, đột nhiên  tiếng bước chân vững vàng truyền đến từ phía   cho tỉnh táo.
 
Trần Khôn  đầu  , phát hiện  đàn ông đang sải từng bước đến trông  quen, nếu    nhớ nhầm thì   chính là Âu Dực - vị chủ tịch trẻ tuổi tài năng trong truyền thuyết, cũng là  chồng hiện tại của Lạc Yên.
 
Trong lúc Trần Khôn quan sát , ánh mắt Âu Dực cũng đồng thời lướt qua   ,   khá quen mắt, hình như   gặp   ở một vài bữa tiệc trong giới hào môn, nếu trí nhớ của    vấn đề thì đây chính là Trần Khôn - tam thiếu gia nhà họ Trần.
 
Sau khi cả hai  xác nhận  phận của đối phương,  hẹn mà cùng xụ mặt,  ai  mắt ai.
 
Chỉ cần nghĩ đến việc Âu Dực để Yên Yên mà   hết mực trân trọng  bệnh viện hai , ác cảm của Trần Khôn đối với  chỉ  tăng chứ   giảm. Âu Dực cũng , chỉ cần nhớ  hình ảnh  , trong lòng   khỏi bùng lên một ngọn lửa giận vô hình.