Trên xe.
 
Lạc Yên và Âu Dực mắt  thẳng về phía ,  khí  rơi  trầm mặc, cái phương thức ở chung quái dị  chắc  đời  chỉ  Lạc Yên và Âu Dực.
 
Cho tới khi về đến nhà, trời  chập tối, cả hai vẫn    với  thêm câu nào. Âu Dực bước xuống xe,  đó  vòng qua phía bên  giúp cô mở cửa, cả hai cùng sải bước   trong nhà.
 
Người giúp việc trong nhà thấy cô về sớm như  thì  bất ngờ, sức khoẻ của thiếu phu nhân đúng là  thật, tốc độ hồi phục  đúng là nhanh hơn chong chóng.
 
Lạc Yên  đến chân cầu thang,  định lên phòng nghỉ ngơi, cánh tay đột nhiên   dùng lực nhẹ kéo .
 
Cô  đầu  , như đang hỏi    gì. Âu Dực im lặng một lúc, khi Lạc Yên cho rằng  sẽ  lên tiếng thì giọng  của  truyền  tai cô:
 
"Ngày mai... Đi du lịch ? Ở Hawaii."
 
Lạc Yên bất ngờ  ,   cô  cùng ?
 
Như sợ cô hiểu nhầm,  vội vàng ho nhẹ, khẽ  tiếp: "Lúc nãy Lục Duy Khiêm gọi đến rủ  ,  nghĩ rằng cô  cùng  sẽ  hơn, dù  thì bây giờ chúng  cũng là... vợ chồng." Dù chỉ là  danh nghĩa.
 
Lạc Yên suy nghĩ một lúc,  đó chần chừ: "    lâu  đến bệnh viện  việc, nếu còn xin nghỉ thêm vài ngày thì tháng  sẽ   lương mất."
 
Còn tưởng là vấn đề gì to tát, nếu là vấn đề , Âu Dực đương nhiên giải quyết ,  : "Tiền lương tháng   bù cho cô,  cùng   ?"
 
"Tiền lương   là vấn đề, vấn đề là   lâu     ." Lạc Yên thở dài .
 
Nghề nghiệp của cô tuy tiền lương  cao nhưng  thiêng liêng vô cùng,  thể cứu  vô   bệnh, cô  yêu nghề, đó là lý do cô lựa chọn học ngành y. Với năng lực của cô, nếu học ngành khác thì  thể kiếm   tiền gấp năm   tiền bây giờ.
 
Âu Dực đương nhiên hiểu rõ cô  ý gì, xem  chuyện   dễ giải quyết. Anh cân nhắc một lúc  : "Dù  cô cũng nghỉ   nửa tháng , bây giờ    thì  khó tính tiền lương,  là cô dành  nửa tháng còn  để cùng  đến Hawaii, sang tháng mới  bắt đầu."
 
Lạc Yên suy tư,    cũng  lý, hơn nữa từ nhỏ cô luôn    du lịch ở nước ngoài một , chi bằng cứ như  .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luon-ben-canh-anh/chuong-63.html.]
Nghĩ như thế, Lạc Yên gật đầu đồng ý, còn  quên hỏi thông tin về chuyến du lịch ngày mai: " và  cùng đến điểm hẹn ? Thời gian như thế nào?"
 
Âu Dực gật đầu: " , chúng  cùng đến điểm hẹn, thời gian  lúc 8 giờ sáng."
 
"Được."
 
Dứt lời, Lạc Yên liền  lên phòng, Âu Dực  còn gì cần   nữa nên cũng  giữ cô ,   đến thư phòng gần đó, bắt đầu lên kế hoạch cho chuyến du lịch ngày mai.
 
Cùng lúc , trong một căn phòng ở hội sở sang trọng nào đó.
 
Lục Duy Khiêm và Lạc Mạn  ở vị trí đối diện   một chiếc bàn hình tròn,  tay cả hai đều đang cầm một cốc rượu. Lạc Mạn đưa cốc đến bên môi, khẽ nhấp một ngụm, thanh âm mị hoặc: "Mọi chuyện thế nào ?"
 
Lục Duy Khiêm cong môi nở nụ : "Đều thuận lợi,  một hồi vất vả thuyết phục thì Âu Dực  đồng ý."
 
Lạc Mạn hài lòng đáp : "Được, cảm ơn   sắp xếp,  , khi trở thành Âu thiếu phu nhân,  nhất định sẽ  quên ."
 
Lục Duy Khiêm tựa như   lời hứa hẹn  của cô   cho cảm động,   khẩy, ánh mắt lạnh lùng: "Không cần cô  nhớ , chỉ cần thực hiện đúng lời hứa của hai chúng  là , đây là cơ hội , hy vọng cô sẽ  ngu ngốc như   nữa."
 
Nhắc đến chuyện  , mặt Lạc Mạn trầm xuống. Cô   nghĩ bản   điên cuồng đến mức đó, nhất thời  nỗi hận ngập trời đối với Lạc Yên che mắt nên mới hạ thuộc cô, để cô và Âu Dực lên giường.
 
Lúc đó cô   nghĩ nhiều, chỉ  Lạc Yên  chính thiếu niên mà  chờ đợi 12 năm chán ghét,  cô đau khổ trong cuộc hôn nhân .
 
Không ngờ chính việc hạ thuốc Lạc Yên  trở thành cản trở lớn nhất  con đường trở thành phu nhân hào môn của cô .
 
Nếu    chuyện sẽ khó khăn đến mức , cô  nhất định sẽ  vì chút hồ đồ nhất thời mà hạ thuốc Lạc Yên.
 
May mắn là Lục Duy Khiêm  sắp xếp để cô  và Âu Dực  nhiều  gian tiếp xúc hơn,  điều...
 
"Lục Duy Khiêm,   nghĩ đến việc  ? Lỡ như Âu Dực đưa Lạc Yên  cùng thì    thế nào?"
 
Lục Duy Khiêm  cô  hỏi như  thì  lớn: "Lạc Mạn, cô  hiểu Âu Dực ,  chơi với  nhiều năm như , dựa theo hiểu  của  đối với ,  nhất định sẽ  đưa cô gái   mất mặt   cùng ."