Khi đó cô đúng là  phần sửng sốt, bởi vì đường nét  khuôn mặt   điểm tương tự với thiếu niên năm đó, nhưng cũng chỉ trấn an bản   lẽ là do  giống . Cho đến hôm nay, cô  gặp   thiếu niên mà cô đem lòng tương tư 12 năm, nhưng ánh mắt dịu dàng của    còn dành cho cô nữa, đôi bàn tay ấm áp dường như hoá băng, lạnh lẽo đến mức khiến con    khiếp sợ.
 
Bàn tay của  siết chặt cằm cô khiến cô đau đớn, cả trái tim lẫn thể xác.
 
Lạc Mạn  một bên quan sát, thấy sắc mặt cô đang dần tái , khoé môi cô   nhịn  cong lên, tạo nên một nụ  nham hiểm,  khi cảm thấy  thoả mãn, cô  bước đến, níu lấy cánh tay của , khẽ lắc nhẹ vài cái  cất lên giọng  của :
 
"Âu Dực, buông tay  , đó là em gái của em,  đừng  đau con bé, dù gì con bé cũng là   của em, em  nỡ  nó như ..."
 
Sau khi  lời cầu xin  mấy thật lòng từ cô ,  do dự một lúc, rốt cuộc cũng buông tay , đưa đôi mắt sắc lạnh   thể yếu ớt của cô. Bỗng Lạc Mạn  xuống, đưa tay lau nước mắt cho Lạc Yên.
 
"Yên Yên, em đừng , chị sẽ… Aaaa."
 
Lạc Mạn  kịp  hết câu, Lạc Yên  đưa tay tát cô . Ánh mắt Âu Dực   đóng băng  cảnh tượng .
 
"Cô càng  như  chỉ khiến  càng cảm thấy ghê tởm thôi." Lạc Yên hét  mặt cô .
 
Sau giây phút bàng hoàng, Âu Dực  xuống đỡ Lạc Mạn, dùng tay xoa má cô ,  đó chán ghét  cô. Lạc Yên   đôi mắt    tự  khinh bỉ một cái, cô  cho sự ngu xuẩn của bản .
 
"Mạn Mạn, em   chứ? Quay sang đây  xem"
 
Nghe thấy  quan tâm cô  như , trong lòng Lạc Yên càng thêm lạnh,  cảnh tượng  mắt, trái tim cô như  hàng vạn con d.a.o đ.â.m xuyên, đau đớn  thể tả .
 
Bỗng Lạc Mạn  lên, cô  nắm lấy bàn tay của cô, giọng  nghẹn ngào:
 
"Yên Yên, chị   nay chị  chăm sóc cho em chu .  em đừng thương tâm, nếu em thích   thì chị  thể nhường, chỉ cần em đừng ôm lòng hận chị là ."
 
"Chị..." Lạc Yên   nên trả lời thế nào. Sao   cô   diễn xuất của chị gái    như  chứ? Không   diễn viên thật đúng là uổng phí tài năng.
 
"Âu Dực, em quyết định , em sẽ tác hợp cho hai , mong  hãy chăm sóc cho em gái em thật , mặc dù em  yêu  nhưng em  nỡ  em gái em ngày càng sa đoạ như ."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luon-ben-canh-anh/chuong-7.html.]
"Yên Yên, em nhớ chăm sóc   cho thật  nhé. Chị xin !"
 
Lạc Mạn  một   lập tức chạy  khỏi phòng. Âu Dực vốn đang định đuổi theo thì Cố Thanh   chặn  cửa.
 
"Cậu chủ, bên ngoài   nhiều phóng viên, chúng   nên đuổi theo cô   thời điểm , nếu để bọn họ chụp  thì hậu quả  thể lường nổi."
 
Âu Dực  thấy lời của Cố Thanh,  cố gắng khống chế bản   đuổi theo Lạc Mạn.  Lạc Yên,  chắc chắn sẽ  để cô sống yên . Anh nắm lấy cổ tay cô, kéo  ngoài.
 
Sau khi thấy  lộ diện, ngay lập tức, đám phóng viên vây .
 
Phóng viên: "Âu Tổng, cô gái  là ai? Có  là vị hôn thê của  ?"
 
"Đây là Lạc Yên, cũng chính là vị hôn thê của ."
 
Giọng  trầm thấp, pha chút lạnh lùng trả lời câu hỏi của đám phóng viên.
 
Lạc Yên    xong thì hai mắt mở to. Anh   gì thế? Vị hôn thê? Cô là vị hôn thê của  ? Lạc Yên  dám tin, cô  vùng vẫy thu tay   thì bàn tay to lớn của  siết chặt lấy cổ tay cô, siết đến mức khiến cô đau đớn.
 
" còn  việc, phiền   tránh đường."
 
Âu Dực   kéo tay cô cùng bước  khỏi khách sạn.
 
 đám phóng viên nào dễ dàng buông tha như thế chứ, bọn họ liều mạng chạy theo, liên tục đặt câu hỏi, một đám  vây quanh  và cô, mặc cho vệ sĩ  sức ngăn cản. Âu Dực vẫn mang khuôn mặt  cảm xúc, cũng  bận tâm đến xung quanh,  vẫn tiếp tục kéo cô   một chiếc xe  đậu sẵn ở đó.
 
"Âu Tổng, xin   thêm vài lời."
 
"Lạc tiểu thư, cô hãy  gì , trở thành vợ sắp cưới của Âu tổng, cô  cảm giác thế nào?."
 
Trước sự tấn công ồ ạt của đám phóng viên, Âu Dực vẫn bình tĩnh, biểu cảm  khuôn mặt   như một,  liếc mắt, lạnh giọng :
 
"Những gì nên    , nếu   xác nhận một  nữa cũng   vấn đề gì. Cô  - Lạc Yên, là vị hôn thê của ."