Lạc Yên dùng sức thoát  khỏi cô ,  mất đến hai phút , cô mới đẩy  Lạc Mạn đang cắn chặt  buông  khỏi  . Lạc Yên cúi  thở dốc,  đó ngẩng đầu chất vấn:
 
"Lạc Mạn, chị  thần kinh ?"
 
Lạc Mạn cũng   cô  đang  gì, trong đầu cô  chỉ còn duy nhất một suy nghĩ: Tuyệt đối  thể để Âu Dực phát hiện  Lạc Yên  đến đây !
 
Nghĩ như , vẻ quyết tâm tàn nhẫn trong mắt cô  càng tăng thêm, Lạc Mạn lồm cồm bò dậy, tiếp tục  về phía Lạc Yên trong ánh mắt hoảng sợ của cô.
 
"Lạc Mạn! Chị  gì ? Chị..."
 
Lạc Yên còn   xong câu, cơ thể  mất thăng bằng, cô  Lạc Mạn đẩy ngã xuống từ đồi cát, trong lúc cấp bách, cô vội vàng nắm lấy cổ tay Lạc Mạn, vô tình kéo theo cả cô  xuống.
 
Có lẽ Lạc Mạn  ngờ đến cô sẽ  động tác , cả  sững sờ  phản ứng kịp, đến khi hồi thần  thì  chuyện  muộn.
 
Cả hai  lăn  mặt cát, mặc dù   chiếc áo thun che chắn nhưng da lưng vẫn  nhịn  mà  những hạt cát cọ xát , đau đến c.h.ế.t lặng.
 
Lạc Yên ăn mặc kín đáo nhưng vẫn  tránh khỏi tổn thương, càng đừng  đến Lạc Mạn ăn mặc phong phanh như , da thịt trực tiếp tiếp xúc với từng hạt cát thô to,  nơi thậm chí  rỉ máu.
 
Kết thúc con dốc cát, hai  cùng rơi xuống biển, sự va chạm với nước tạo  âm thanh nhỏ, nhưng  đủ để những  xung quanh  thấy.
 
Cũng may Lạc Yên  bơi, cô dùng chút kĩ năng kém cỏi của , cố gắng lên bờ, nhưng khi lên  bờ  phát hiện Lạc Mạn đang sắp đuối sức trong dòng nước.
 
Lạc Yên vốn cho rằng trái tim cô sắt đá,  bao giờ xem Lạc Mạn là chị nữa, nhưng khi  thấy hình ảnh , trái tim cô  nhói lên từng cơn.
 
 , suy cho cùng thì tình  m.á.u mủ ruột thịt là thứ  thể  bỏ là bỏ .
 
Lạc Yên  còn thời gian để cân nhắc, dù  đuối sức nhưng cô vẫn liều mạng nhảy xuống cứu Lạc Mạn lên, dùng hết khả năng đẩy cô   bờ. Cũng may bản năng cầu sống của Lạc Mạn đủ lớn, cô  loay hoay mấy giây, rốt cuộc cũng lên  bờ.
 
Lạc Yên    đuối sức, cô mơ màng giữa dòng nước, dùng chút tỉnh táo cuối cùng bơi  trong bờ, vốn định nhờ Lạc Mạn kéo lên, nhưng còn  kịp mở miệng thì  đầu đột nhiên  một cánh tay dùng lực đè xuống.
 
Cô  thể tin nổi  những chuyện xảy   mắt .
 
Lạc Mạn vô tâm đến mức  ư?
 
Trước khi mất  ý thức, trong đầu Lạc Yên xuất hiện một câu  trong sách cô  từng   đây.
 
"Chết  đáng sợ, đáng sợ là  khi c.h.ế.t     một ai để ý, tựa như sự tồn tại của bạn   giá trị, bạn  mặt  đời  cũng ,   cũng chẳng ."
 
Giờ đây mới thấy,  cảnh của cô chẳng khác gì nhân vật trong sách.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luon-ben-canh-anh/chuong-71.html.]
Cha  ghẻ lạnh, chị gái oán hận, bà nội là  duy nhất quan tâm cô cũng  qua đời.
 
Chỉ còn Diệp Diệp, bạn  cô, cũng    khi cô mất   thì cô   đau lòng .
 
Đột nhiên cô cảm thấy hối hận.
 
Đáng  cô  nên liều mạng cứu  chị gái bạch nhãn lang !
 
Cảm giác ngột ngạt khó thở , cảm giác khoang mũi  dòng nước tàn phá, cảm giác cả   dòng nước nhấn chìm thật sự   dễ chịu.
 
Lạc Yên nhanh chóng mất  ý thức.
 
Từ đầu đến cuối, chỉ  Lục Duy Khiêm luôn chú ý đến động tĩnh bên  phát hiện .
 
Ban đầu  cho rằng Lạc Mạn đang cố ngăn cản Lạc Yên lên tiếng nên cũng   gì,   mới phát hiện  tình huống giữa Lạc Mạn và Lạc Yên  gì đó bất thường, chờ đến khi  chạy đến thì  muộn.
 
"Lạc Mạn, cô điên !" Lục Duy Khiêm hét lên chất vấn Lạc Mạn.
 
Lạc Mạn khó hiểu: "Điên? Thế nào là điên? Cô  c.h.ế.t  chẳng  vị trí thiếu phu nhân nhà họ Âu  sẽ dễ dàng giành lấy hơn ? Đống tài sản mà  ao ước cũng  còn là ước mơ xa vời nữa."
 
Lục Duy Khiêm tức giận: "Cô  não ? Cô nghĩ  khi Lạc Yên c.h.ế.t thì Âu Dực sẽ  điều tra ? Đến lúc đó  và cô đều  thoát !"
 
Lục Duy Khiêm nhắc đến, Lạc Mạn mới ý thức  tính nghiêm trọng của vấn đề, cô  hoảng sợ, giọng  run rẩy: "Vậy... Vậy bây giờ    đây?"
 
Lục Duy Khiêm bực bội vô cùng,  đầu tiên xuất hiện xúc động  g.i.ế.c c.h.ế.t ả ngu ngốc . Hắn cố gắng nhịn xuống xúc động , bực bội :
 
"Bây giờ như thế ,  nhảy xuống cứu Lạc Yên , cô cũng nhảy xuống theo  để Âu Dực đến cứu,  gì   dễ dàng đổ trách nhiệm lên  Lạc Yên hơn."
 
Lạc Mạn  tin nổi  tai : "Cái gì? Anh bảo  mạo hiểm tính mạng chỉ vì..."
 
Lục Duy Khiêm mệt mỏi thở dài,   thể tiếp tục nhiều lời với Lạc Mạn nữa, nếu  thì Lạc Yên sẽ  kịp mất.
 
Chỉ thấy Kục Duy Khiêm  chút chần chừ, dùng tay đẩy mạnh Lạc Mạn xuống dòng nước,  đó hét lớn về phía Âu Dực:
 
"A Dực, nhanh cứu Mạn Mạn!"
 
Dứt lời, Lục Duy Khiêm gần như  chút do dự, lập tức nhảy xuống cứu Lạc Yên, thế nhưng thời gian  và Lạc Mạn đôi co quá lâu,  lặn một hồi vẫn  thấy tung tích của Lạc Yên ở .
 
Nguy to ! - Chuông báo động trong lòng Lục Duy Khiêm vang lên.
 
Nơi đây địa hình hiểm hóc, e rằng... Lạc Yên khó mà qua khỏi.