Xong xuôi  việc, Âu Dực tiếp tục tháo dây thừng  chiếc bè  dùng nó cột  một  cây gần đó,  xong những việc cần ,  mới   yên tâm.
 
Lại  ba  đang  bất tỉnh nhân sự  đất, trong mắt Âu Dực hiện lên vẻ bất lực. Khổ thật, sức lực của   hồi hồi  phân nửa,  ba   vẫn   dấu hiệu tỉnh .
 
"Ưm..." Tiếng kêu khe khẽ phát  từ lồng n.g.ự.c Lục Duy Khiêm khiến Âu Dực chú ý,  bước đến   ,  đó cúi xuống quan sát, hoá  chủ nhân của âm thanh  là  phụ nữ mà Lục Duy Khiêm luôn cố gắng bảo vệ từ khi xảy  chuyện đến giờ.
 
Xem   phụ nữ  là  đầu tiên  dấu hiệu tỉnh .
 
Như  càng thuận lợi,  thêm một  hỗ trợ  thì  chuyện suôn sẻ hơn nhiều,  cần  một nơi dừng chân tránh mưa rét, nếu một    thì sẽ mất khá lâu để  thành,  thì  bất tiện.
 
Âu Dực đưa tay đỡ  phụ nữ dậy,  thấy khuôn mặt cô,  sững sờ.
 
Người   mà  là vợ của .
 
Âu Dực dụi dụi mắt, phát hiện bản    nhầm, hoá  từ nãy đến giờ Lạc Yên vẫn luôn ở cạnh ,  mà    chút chú ý đến.
 
Thật  từ khi  thấy cô,   cảm thấy cô  quen, nhưng   nghĩ   là Lạc Yên. Phần vì Lục Duy Khiêm ôm cô quá chặt, áp sát mặt cô  lồng n.g.ự.c ,  cho   cơ hội  thấy mặt cô, thứ duy nhất   thấy chính là mái tóc, nhưng nó cũng  cô xoã , trông khác lạ so với thường ngày.
 
Phần vì   nghĩ rằng cô sẽ đến biển,  chỉ ghi trong mảnh ghi chú như  vì sợ cô cho rằng  lạnh nhạt, bỏ    một lời,  ngờ Lạc Yên  thật sự đến.
 
Hơn nữa bộ quần áo cô mặc khác   so với bộ quần áo mà   thấy ở nhà, khó tránh khỏi   nhận .
 
Âu Dực nghĩ đến đây,  khỏi cảm thấy tự trách.
 
Đều tại  kéo cô  vòng nguy hiểm , nếu   để  mảnh giấy , Lạc Yên sẽ   ngoài, cũng sẽ  gặp những chuyện như bây giờ.
 
Âu Dực thở dài,  còn cách nào khác,  đẩy nhanh việc trở về thôi.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luon-ben-canh-anh/chuong-73.html.]
Có lẽ chính  cũng  ý thức  rằng  đang lo lắng cho Lạc Yên, sự quan tâm lo lắng  là xuất phát từ tận đáy lòng,   khác với Lạc Mạn. Chính  cũng  tự nhận  rằng  dốc sức cứu Lạc Mạn như  là vì cái mác "cô bé  cứu   12 năm " mà cô  vẫn luôn ngụy trang, chứ   là vì cô .
 
Đáng thương cho Lạc Mạn, cố gắng nhiều như , cuối cùng vẫn  bám víu lấy cái mác  thuộc về cô   để đổi lấy chút tình cảm từ .
 
Cũng   về , khi cô    điều  thì  tức thành con cá nóc  ... Người phụ nữ tên Lạc Mạn ,  đáng thương   đáng hận.
 
Sau khi  Âu Dực đỡ dậy,  hai phút , mi mắt Lạc Yên  động, đôi mắt dần dần mở , trong mắt là một mảnh mơ hồ.
 
Cô đang ở  ? Thiên đường  địa ngục?
 
Lạc Yên nhíu mày, mất một lúc mới  thể xác định  tình huống hiện tại của bản .
 
Nếu trí nhớ của cô   vấn đề thì cô  Lạc Mạn cố ý dìm xuống nước  khi cố gắng cứu cô ,  đó là giãy dụa...  tỉnh  ở nơi .
 
"Lạc Yên, em   chứ?"
 
Giọng  trầm khàn vang lên từ  đỉnh đầu dời  lực chú ý của Lạc Yên, cô ngẩng đầu lên , phát hiện bản  đang  Âu Dực đỡ lấy,  đang lo lắng  cô, sâu trong đôi mắt vốn vẫn luôn lạnh lùng    thêm một chút quan tâm mà cô  hiểu .
 
Lạc Yên dùng sức  dậy, nhưng còn   vững thì  ngã về phía , yên vị trong lòng .
 
Cô trầm mặc một lúc, cũng  tiếp tục  dậy nữa mà giữ nguyên tư thế cũ, nhỏ giọng hỏi:
 
"Chúng  đang ở  đây?"
 
"Một nơi  rõ tên,  lẽ là một hòn đảo   phát hiện giữa lòng biển." Âu Dực vẻ mặt nghiêm trọng trả lời cô.
 
Một hoang đảo ...
 
Như nhớ  điều gì đó, Lạc Yên đột nhiên bật dậy, khẩn trương hỏi : "Lạc Mạn ? Cô   ở đây ?"
 
Âu Dực  im lặng, một lúc  mới trả lời: "Cô  đang  ngay bên cạnh em."