Lúc  Lạc Yên mới đưa mắt sang , phát hiện ở nơi  ngoài cô và Âu Dực , còn  Lạc Yên và một  đàn ông khá quen mắt... Theo như cô nhớ thì tên của  là Lục Duy Khiêm.
 
Đây   trọng điểm, trọng điểm là Lạc Mạn, cô   mà cũng  cuốn đến đây.
 
Nghĩ đến việc  táng tận lương tâm của Lạc Mạn, cùng với cảm giác khó thở đến cùng cực khi  cô  dùng sức dìm xuống nước , trái tim Lạc Yên  khỏi rét lạnh, cô hỏi Âu Dực, thanh âm khàn khàn    cảm xúc:
 
"Chị  như thế nào ?"
 
Âu Dực xoa đầu trấn an cô: "Lạc Yên, em  cần lo lắng, mặc dù đến bây giờ cô  vẫn  tỉnh nhưng sẽ   vấn đề gì ."
 
Lạc Yên  lạnh, lo lắng ? Cô cũng  lo lắng cho chị gái , thế nhưng mỗi khi nghĩ đến việc cô   g.i.ế.c c.h.ế.t cô, ý  quan tâm trong lòng cô  biến mất.
 
Xin , cô   m.á.u M.
 
"Quan tâm cô ? Anh nghĩ nhiều ." Tâm trạng Lạc Yên vốn đang  tệ, cô cũng chẳng nể nang, lạnh lùng . Nói xong mới nhớ   đang đối thoại với cô là Âu Dực,  khỏi hối hận, nhưng cô cũng  bào chữa.
 
Âu Dực im lặng, ở thời điểm hiện tại,    tiếp tục cùng cô nhắc đến những chuyện ,   quan hệ giữa Lạc Mạn và Lạc Yên  chút phức tạp, vì  liền  sang chuyện khác.
 
"Lạc Yên, em nghĩ bây giờ chúng  nên  thế nào? Ở  đây chờ bọn họ đến cứu  nghỉ ngơi một ngày, đợi Lạc Mạn và Lục Duy Khiêm tỉnh   cùng  tìm cách trở về?"
 
Bọn họ mà Âu Dực đang  đến chính là những  bạn  cùng .
 
Âu Dực  nhắc đến chuyện , quả nhiên  khiến Lạc Yên để ý đến. Cô im lặng suy tư, hồi lâu  mới lên tiếng hỏi:
 
"Anh  đem điện thoại theo ? Điện thoại còn hoạt động  ?"
 
"Có."
 
Âu Dực trả lời cho cả hai câu hỏi của cô.
 
"Trước tiên gọi điện báo cho bọn họ rằng chúng   gặp nạn ,  hẵng tính những chuyện khác ." Sau khi   sự đảm bảo từ , Lạc Yên mới bắt đầu suy tính.
 
Âu Dực  cô,  khỏi cảm thấy cô gái  mắt  thật xa lạ. Lúc ở nhà, cô yếu đuối đến mức một câu cũng  dám lên tiếng, nhưng hiện tại... mặc dù cũng  khác biệt quá lớn nhưng   cảm thấy khí chất   cô   đổi, mạnh mẽ hơn ngày thường.
 
Lẽ nào đây là do  cảnh khiến cô  đổi ? Đối mặt với vấn đề sinh tồn, cô trở nên mạnh mẽ hơn?
 
Chính  cũng  nhận   đang dần để ý đến cô hơn, tuy cảm thấy cô   còn như , nhưng  vẫn  theo lời cô, lấy điện thoại  gọi cho một trong những  bạn của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luon-ben-canh-anh/chuong-74.html.]
 
Hai giây , thông báo  nhận  tín hiệu xuất hiện  màn hình.
 
Âu Dực nhíu mày, dù đây là một hòn đảo   phát hiện  nhưng cũng là hòn đảo thuộc tiểu bang Hawaii giàu ,  mà    phủ sóng, điều  đúng là  ngoài dự kiến của .
 
Âu Dực  tin, kiên nhẫn thử thêm hai  nữa nhưng kết quả vẫn   như một,  gọi .
 
Xem  chiếc điện thoại  vô dụng .
 
"Sao ? Không  tín hiệu ?" Đang lúc gặp vấn đề, Lạc Yên đột nhiên cất giọng hỏi.
 
"Ừ,  nhận  tín hiệu." Âu Dực mệt mỏi trả lời,  đó cả hai đều im lặng.
 
Xem   dùng phương án thứ hai, đó là ở  nơi  chờ Lạc Mạn và Lục Duy Khiêm tỉnh   tìm cách trở về.
 
" , chúng  đến đây bằng cách nào ?" Trong bầu  khí nghiêm trọng, thanh âm của Lạc Yên vang lên.
 
" vô tình  thấy một chiếc bè, nó  đưa chúng  đến đây." Vừa ,   chỉ về phía một  cây gần đó.
 
Lạc Yên  theo hướng tay ,    nghĩ: Có bè,  là  ,  thể sửa nó thành một chiếc bè chắc chắn hơn để trở về đất liền.
 
Đột nhiên Âu Dực lên tiếng trầm trọng: "Không ! Chiếc bè trôi mất !"
 
Lúc  lên tiếng cũng là lúc Lạc Yên  vặn phát hiện ở  cây mà  chỉ  hề  gì, ánh mắt cô trầm xuống, một tia buồn bã lướt qua đáy mắt.
 
Bè trôi ,    đây? Làm  bè mới sẽ gặp  nhiều trở ngại về thời gian và vật liệu, liệu bốn  bọn họ  thể   ?
 
Lạc Yên cũng   nữa, điều kiện tiên quyết để thoát khỏi nơi  là    đoàn kết, nhưng dựa theo hiểu  của cô đối với Lạc Mạn... Đoàn kết là chuyện  thể nào!
 
Không còn cách nào khác, đành  ở  đây một thời gian . Nghĩ như , cô  đầu  với Âu Dực:
 
"Bây giờ chỉ còn một cách, đó là ở  nơi  một thời gian  cùng   một chiếc bè mới thôi,  thấy thế nào?"
 
Âu Dực  bộ dáng cô lo lắng như , trong lòng  nhịn  cảm thấy vui vẻ, vui vẻ vì ít nhất trong  cảnh , cô   thể trưởng thành đến thế,   nhẹ, khẽ :
 
"Đều  em."