Đều  em...
 
Ba chữ  của  khiến Lạc Yên cảm thấy  lạ, sâu thẳm trong trái tim dâng lên một chút ấm áp, tâm trạng cũng vì  mà  còn tệ như hồi nãy nữa.
 
Từ khi tỉnh  đến bây giờ  qua hơn 15 phút, sức lực của cô cũng  hồi phục  phần nào. Lạc Yên chống   dậy,  đó  xung quanh hòn đảo quan sát tình hình.
 
Âu Dực  bóng lưng cô, khoé môi vô thức cong lên, tạo nên một nụ  tuyệt . Anh cũng theo đó mà  dậy,  đó nhanh chóng đuổi kịp cô, cùng cô sải bước  quanh nơi .
 
Sau một hồi quan sát, Lạc Yên và Âu Dực đều tạm hài lòng.
 
Hòn đảo   nhỏ, ít nhất thì lượng tài nguyên ở đây  thể đủ cho bốn  bọn họ sống đến 10 năm , như  là  thể yên tâm về vấn đề lương thực. Trong quá trình quan sát, hai  phát hiện  nơi   một hang động nhỏ, đây là một phát hiện , bọn họ đỡ  dựng lều tránh mưa rét.
 
Vậy thì chỉ còn vấn đề quần áo thôi.
 
Cái ... Hơi khó giải quyết, đặc biệt là   ai cũng thiếu vải. Ngoại trừ Lạc Yên  mặc đồ bơi , cả Âu Dực, Lục Duy Khiêm và Lạc Mạn đều   nhiều quần áo  .
 
Lẽ nào bọn họ  dùng lá cây như  nguyên thủy?
 
Đang lúc băn khoăn về vấn đề , Lạc Yên bỗng phát hiện   một loại cây kì lạ mà cô  thấy bao giờ,  cây bằng gỗ  màu nâu sẫm,  khác những cây còn  là bao, nhưng lá cây... nó giống như một dạng sợi dùng để dệt vải .
 
Lạc Yên đưa tay lên sờ thử, cảm giác truyền đến giúp cô  thể xác định , thứ  thật sự  thể dùng để dệt thành vải  may quần áo.
 
Thật tố! Vậy là tất cả đều   giải quyết .
 
Không còn điều gì băn khoăn nữa, Lạc Yên và Âu Dực phối hợp cùng  hỗ trợ đưa hai  Lạc Mạn và Lục Duy Khiêm  hang động.
 
Trong thời gian chờ đợi bọn họ tỉnh , Âu Dực  hái một vài loại hoa quả đơn giản,  đó tự   cần câu để câu cá, còn Lạc Yên thì  ở một tảng đá gần đó, dựa theo ánh sáng của trăng, dùng khung cửi mà Âu Dực  cho cô để dệt vải.
 
"Em đúng là cái gì cũng   nhỉ?" Trong lúc đợi cá cắn câu, Âu Dực  kiềm  lên tiếng trêu chọc.
 
Nghe thấy thanh âm trêu đùa chứa ý  như  như  của , bên tai Lạc Yên bất giác đỏ lên, cũng may là trời đang tối nên Âu Dực   thấy. Lạc Yên  ngại ngùng đáp:
 
"Không hẳn , cái  là nhờ   bà nội từng dạy em."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luon-ben-canh-anh/chuong-75.html.]
 
Âu Dực  nhẹ: "Thảo nào... Trí nhớ của em  thật đấy."
 
Lạc Yên  đỏ mặt, cô  trả lời  nữa, vài giờ về , tuy  ai  với ai câu nào nhưng bầu  khí giữa hai  bọn họ  bao giờ hài hoà như lúc .
 
Cho đến khi  việc xong xuôi thì trời  trở sáng, ước chừng  5 giờ sáng, cũng  nghĩa là cả đêm qua bọn họ lo lắng đến mức  ngủ .
 
Âu Dực  câu  kha khá, Lạc Yên cũng  dệt xong một mảnh vải lớn.
 
Hai  sánh bước    hang động cất giữ những thứ   . Trời  tờ mờ sáng nhưng bên trong vẫn tối om,  thể thấy  đây   là nơi dừng chân lâu dài, để  thể thuận lợi sống sót,  lẽ bọn họ vẫn   một căn lều nhỏ ở ngoài trời .
 
Âu Dực và Lạc Yên  ,  đó  hẹn mà cùng gật đầu thống nhất ý kiến, hai  chân  chân ,  định  khỏi hang động để tìm kiếm vật liệu dựng lều, đột nhiên từ mặt đất bất ngờ truyền đến thanh âm nỉ non của Lạc Mạn:
 
"Đói...   ăn..."
 
Ngay  khi Lạc Mạn thều thào xong, Lục Duy Khiêm cũng theo đó mà khàn giọng:
 
"Ưm..."
 
Cả Lạc Yên và Âu Dực đều dừng chân , Lạc Yên rũ mi mắt   đang nghĩ gì, vài giây  liền ngẩng đầu:
 
"Em   chút gì đó để bọn họ ăn tạm đây, vất vả từ hôm qua đến giờ, chắc  cũng đói ."
 
Âu Dực gật đầu, Lạc Yên   phụ nữ mặc bikini đỏ chót  mặt đất một lúc,  đó xoay  rời .
 
Khoảng 15 phút  cô mới  , khi cô trở  thì cả Lạc Mạn và Lục Duy Khiêm đều  tỉnh ,  Âu Dực đỡ  dậy. Lạc Mạn  vẻ như vẫn  tỉnh táo, ánh mắt  chút mơ màng, Lục Duy Khiêm thì  hơn,    mặt đất, vẻ mặt thẫn thờ.
 
Trên tay Lạc Yên cầm một khay gỗ,  khay gỗ là những củ khoai lang nướng nóng hổi. Lạc Yên bê cái khay đến  mặt Lạc Mạn,  đó đặt xuống  mặt cô , thanh âm    vui buồn:
 
"Ăn ."
 
Lạc Mạn đưa mắt  những củ khoai lang sần sùi  mặt đất, khuôn mặt đột nhiên trở nên giận dữ. Trong ánh mắt khó hiểu của Lạc Yên, cô  cầm lấy củ khoai lang vẫn còn nóng hổi từ chiếc khay,  đó ném mạnh   Lạc Yên  hét lên với giọng  vô cùng chói tai:
 
"Khoai lang nướng? Lạc Yên, mày đang sỉ nhục tao đấy ?"