Lạc Yên  Lạc Mạn một lúc, rốt cuộc cũng  tiếp tục khuyên cô   đồ nữa mà tiến đến đỡ Lạc Mạn  dậy.
 
Lạc Mạn cả  mềm nhũn tựa   cô, bộ dạng    khác vẻ ngang ngược thường ngày, khiến trong lòng Lạc Yên  bất an.
 
Chị  sẽ  giở trò gì chứ...?
 
Tuy còn  chút lo lắng nhưng Lạc Yên vẫn miễn cưỡng đỡ Lạc Mạn  đến nơi bọn họ ăn bữa tối. Căn lều nhỏ mà Âu Dực và Lục Duy Khiêm dùng cả buổi chiều để dựng nên  hai tầng, vì nơi đây   thú dữ nên căn lều  dựng liền với mặt đất.
 
Khi hai  Lạc Yên và Lạc Mạn đến  căn lều, Âu Dực và Lục Duy Khiêm vẫn còn  đợi bọn họ,  thấy Lạc Mạn một  bikini nổi bật đỏ chót, Âu Dực vốn đang uống nước suýt chút nữa phun  ngoài.
 
"Khụ... khụ..."
 
Đối với tình huống  mắt, Âu Dực vô cùng khó xử, trong lòng  thầm trách cứ Lạc Yên.
 
Tại  Lạc Yên  nhắc nhở Lạc Mạn  đồ? Để như  cũng quá khó coi .
 
Lúc cứu cô , vì đang trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc nên    tâm trạng chú ý đến việc Lạc Mạn mặc gì, mặc như thế nào, hở hang bao nhiêu, bây giờ thoát khỏi nguy hiểm mới chú ý đến...
 
Cũng   là vô tình  cố ý, dù thế nào thì Lạc Mạn như  cũng quá thiếu tinh tế .
 
Lục Duy Khiêm  bên cạnh cũng   nổi nữa, trong lòng  thầm mắng Lạc Mạn là đồ ngu ngốc.
 
Chết tiệt! Ả điên    não ? Giờ phút  mà còn nghĩ đến việc câu dẫn Âu Dực bằng cơ thể.
 
Lục Duy Khiêm đen mặt, lạnh lùng  Lạc Mạn, ngay khi  định  dậy kéo cô    đồ để vớt vát  chút thiện cảm từ Âu Dực thì xảy  một chuyện bất ngờ...
 
Lạc Mạn vốn đang  Lạc Yên cẩn thận đỡ lấy, lúc sắp đến gần bàn ăn, hai chân cô  đột nhiên   đổi, một giây , cả  Lạc Mạn ngã nhao về phía ,  vặn ngã   Âu Dực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luon-ben-canh-anh/chuong-78.html.]
 
Lạc Mạn tự cho là thông minh,  đầu  Lạc Yên đầy ấm ức: "Yên Yên,  em  đẩy ngã chị?"
 
"..."
 
Trái ngược với tưởng tượng của Lạc Mạn, Âu Dực  hề tức giận    bênh vực cô , ngược  khuôn mặt  cứng đờ, bầu  khí im lặng mất vài giây.
 
Nếu Lạc Mạn đủ tinh tế thì  thể   trong mắt  mơ hồ hiện lên vẻ bực bội.
 
Mà Lục Duy Khiêm, sắc mặt   bây giờ  thể dùng từ khó coi để hình dung  nữa ,  cố nén chút bực bội trong lòng   dậy, nhân lúc Âu Dực đang  phản ứng kịp, vội vàng đỡ Lạc Mạn lên,  khi đưa cô  ,   quên giải thích với Âu Dực:
 
"A Dực,  và Lạc Yên ăn  ."
 
"Mạn Mạn   ý gì ,  lẽ là  ai nhắc nhở nên cô  mới quên mất thôi..." Nói xong câu ,  như  thâm ý liếc Lạc Yên đang  ngơ ngác bên cạnh một cái, Lạc Yên chẳng hiểu chuyện gì đang xảy .
 
Sau khi giải thích xong những nội dung cần thiết, Lục Duy Khiêm đưa Lạc Mạn rời , còn  quên lén lút đưa tay bịt miệng để cô    bậy.
 
"Ưm ưm..." Lạc Mạn khó khăn  lên tiếng, nhưng Lục Duy Khiêm chẳng mảy may để ý, ngược  còn hạ thấp giọng, lạnh lùng : "Câm miệng!"
 
Sau đó mạnh bạo kéo cô  rời khỏi căn lều.
 
Sau khi hai  Lục Duy Khiêm và Lạc Mạn rời , lúc , ở trong lều chỉ còn  Âu Dực và Lạc Yên.
 
Bầu  khí tương đối khó xử, đương nhiên đó chỉ là đối với một  Lạc Yên, còn Âu Dực,  khi bàng hoàng qua ,   xem như   chuyện gì xảy , tiếp tục dùng bữa tối.
 
Lạc Yên thấy  tự nhiên như  thì cũng  nghĩ nhiều nữa, lập tức đem  chuyện gác sang một bên   đến  bàn,   vị trí bên cạnh Âu Dực,  đó chuyên tâm ăn tối.
 
Sau khi ăn xong, Lạc Yên dọn dẹp một lúc  lên chiếc giường bằng gỗ nghỉ ngơi. Vì trong lều  đủ  gian để  giường riêng cho từng  nên Âu Dực chỉ  ba cái,  cũng  cảm thấy  gì  , trong tiềm thức của , Lạc Yên là vợ  thì  chung giường với  cũng   vấn đề gì, hai  Lục Duy Khiêm và Lạc Mạn  chung một giường,  .