"Trong hang động, nơi mà cô tỉnh  đấy, đồ là do Lạc Yên may,  công nhận cô  khéo tay thật, trong một buổi mà  thể   bốn bộ quần áo  như , nếu   cô  thì chúng    quấn lá chuối ."
 
Lại là Lạc Yên...
 
Lạc Mạn siết chặt hai tay, thầm mắng: Con  nó Lục Duy Khiêm  là đồ ngốc ? Thật sự    cô  đang khó chịu ư?
 
Rốt cuộc Lạc Mạn cũng  giấu trong lòng nổi nữa,  khi   đồ  để  một câu:
 
"Lục Duy Khiêm,  đang tâng bốc Lạc Yên một cách quá đà,  cảnh cáo    động lòng với Âu Dực,  thì  chỉ  thể nhắc   một câu: Đừng để bản  động lòng với Lạc Yên."
 
Nói xong, Lạc Mạn xoay  rời , để  Lục Duy Khiêm  những lời cuối cùng của cô   cho ngẩn .
 
Lạc Mạn ...  động lòng với Lạc Yên ?
 
Phải chăng là như ...?
 
Lục Duy Khiêm đột nhiên lắc đầu.
 
Không thể nào! Hắn còn  mối thù  trả, còn  tài sản  chiếm , thật là hoang đường!
 
Lục Duy Khiêm liên tục phủ nhận ở trong lòng, chỉ thiếu điều lập đàn thề với trời thôi.
 
Lúc , Lạc Mạn   đồ xong, cô   đến  mặt Lục Duy Khiêm, thanh âm bình thản: "Đi thôi."
 
Lục Duy Khiêm     Lạc Mạn một lúc, khẽ lắc đầu. Mặc dù  khi mặc quần áo đàng hoàng thì Lạc Mạn trông  , dáng  cô   chê   , vòng nào  vòng đó, nhưng     thì luôn  cảm giác  bằng Lạc Yên.
 
Trong vô thức, Lục Duy Khiêm vô tình cảm thán: "Vẫn còn kém Lạc Yên..."
 
Lạc Mạn  ở phía ,  cách so với Lục Duy Khiêm  xa  gần, cô      điếc, những lời  của Lục Duy Khiêm, Lạc Mạn đương nhiên  rõ từng câu từng chữ.
 
Nỗi hận trong lòng cô  đối với Lục Duy Khiêm và Lạc Yên  càng tăng thêm vài phần, Lạc Mạn thầm nhủ, sẽ  ngày cô  đem những kẻ chướng mắt  chà đạp  chân.
 
Bỏ qua hận ý điên cuồng của Lạc Mạn, hai  bọn họ cùng   một đoạn đường,  đến khi   căn lều   lượt bước  trong, Lạc Mạn đặt lưng  xuống giường, nghĩ một chút về kế hoạch trả thù tuyệt vời trong tương lai,  đó nhanh chóng   giấc ngủ.
 
Lục Duy Khiêm thì   thoải mái như cô ,  vốn  giấc ngủ rốt, riêng đêm nay  trằn trọc,  vì cái gì khác mà là vì những lời  cuối cùng  khi   quần áo của Lạc Mạn.
 
Lạc Mạn cảnh cáo     động lòng với Lạc Yên...
 
Hắn sẽ động lòng ?
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luon-ben-canh-anh/chuong-81.html.]
Biểu hiện của  rõ ràng đến thế ư?
 
Lục Duy Khiêm lắc đầu, đây   là sự thật,    vì những lời  hươu  vượn của Lạc Mạn mà băn khoăn?
 
 là điên thật !
 
Lục Duy Khiêm nhắm mắt   mở mắt, hết  lên trần nhà bằng lá    sang giường bên cạnh, trong lòng rối như tơ vò.
 
Hồi lâu ,  mới ngủ .
 
Đêm nay đối với Lục Duy Khiêm mà , trôi qua  mấy dễ chịu.
 
Rạng sáng hôm .
 
Lạc Yên là  dậy sớm nhất, cũng vì cô còn   bữa sáng.
 
Mặc dù  ai mặc định rằng nhiệm vụ của cô là  cơm ba bữa cho   nhưng cô vẫn   chút gì đó để hỗ trợ trong  cảnh , hơn nữa cô  thích nấu ăn, nên những việc  đối với cô   gì to tát cả.
 
Cô  mò đến nơi nấu ăn, vì bây giờ trời còn  sáng   nên ánh sáng khá yếu ớt, nhưng vẫn đủ để Lạc Yên chậm rãi  thành công việc.
 
Lạc Yên  đến  căn bếp ở gần hang động, vì căn lều nhỏ mà bọn họ đang ở   chủ yếu từ lá cây nên  thể nấu ăn ở bên trong, lá cây sẽ bắt lửa, gây  cháy nhà.
 
Sau khi xử lí xong nguyên liệu, Lạc Yên dùng  đến nửa tiếng,  lượt  thành từng món ăn lạ mắt, đến khi xong xuôi thì bình minh  ló dạng.
 
Vừa vặn lúc , Lạc Mạn  thức dậy.
 
Thật  thường ngày cô   dậy sớm như thế, nhưng vì  quyết tâm  hơn Lạc Yên về  mặt nên hôm nay cô  mới miễn cưỡng bỏ qua cơn buồn ngủ, thức dậy sớm một .
 
Cứ ngỡ cô  là  thức dậy sớm nhất,  ngờ chân  bước  khỏi túp lều, xung quanh  truyền đến hương thơm ngào ngạt của thức ăn.
 
Chuyện gì ? Đừng  rằng Lạc Yên   xong đồ ăn sáng  đấy nhé!
 
Lạc Mạn men theo mùi hương  đến, phát hiện Lạc Yên đang loay hoay dọn thức ăn.
 
"..."
 
Không ai hiểu cảm giác  , khi bạn cho rằng bạn là  ưu việt nhất thì đột nhiên phát hiện   còn ưu việt hơn bạn gấp trăm .
 
Lạc Mạn đen mặt, hậm hực  đến,  định gây chuyện với Lạc Yên thì trong đầu cô  đột nhiên nảy  một ý tưởng tuyệt vời.