Đến mức  suýt chút nữa tưởng rằng cô thật sự  tình cảm với ...
 
Tại ? Rõ ràng cô đến với  chỉ vì lợi ích,  khi sự dịu dàng  cũng   là xuất phát từ tận đáy lòng, nhưng    khống chế  mà rung động,  khống chế  mà lún sâu  sự dịu dàng nửa thật nửa giả .
 
Là do lực chống cự của     do cô quá khiến  khác si mê đây?
 
Phải chi cô cũng  tình cảm với , dù chỉ là một chút thì   mấy.
 
Nếu là như ,  sẵn sàng quên  đoạn hồi ức   12 năm  để bắt đầu  với cô. Không  vì  bạc tình bạc nghĩa, mà là vì cô bé 12 năm , cũng là Lạc Mạn của bây giờ  biến chất,  còn   như  đầu gặp .
 
Cho đến khi  Lạc Yên đặt xuống giường, Âu Dực vẫn  hết bàng hoàng. Anh cứ  như ,  cô dịu dàng ân cần chăm lo cho  từng chút một.
 
Âu Dực cảm nhận  nhịp tim của  càng lúc càng nhanh, đến mức  thể kiểm soát, cũng giống như tình cảm của  đối với cô .
 
Lạc Yên, tại  em  xuất hiện, tại  em   là cô bé năm đó?
 
Tại  em đến với  vì lợi ích nhưng  từng bước, từng bước tiến  nơi sâu thẳm nhất trong trái tim  thế ?
 
Rốt cuộc em  mục đích gì, Lạc Yên?
 
Âu Dực rũ mắt  khổ,  đời , chắc   ai ngốc như ,  rõ cô mang theo tâm tư  đơn thuần nhưng vẫn cứ rung động, vẫn cứ thích, vẫn cứ yêu.
 
Quả thật là ngốc   thuốc chữa...
 
Âu Dực mơ màng nhắm mắt , say giấc trong sự ân cần của cô.
 
...
 
Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc mà  đến ngày thứ hai  khi Âu Dực phát bệnh.
 
Trong hai ngày nay, Lạc Yên dựa  kiến thức y học mà cô  , điều chế cho Âu Dực một loại canh hạ sốt. Canh hạ sốt của cô  hiệu quả  tồi,  khi  uống , cả  liền bớt khó chịu hẳn .
 
Hiện tại đang là chạng vạng tối, Âu Dực vẫn   giường, Lạc Yên  bên cạnh giặt khăn giúp  lau .
 
Cô chỉ lau ở những nơi bình thường, vùng nhạy cảm sẽ do Âu Dực trực tiếp xử lí.
 
Sau khi giúp   sạch cơ thể thì  đến giờ ăn cơm, Lạc Yên vội vàng dặn dò Âu Dực vài câu,  đó   ngoài  bữa tối.
 
Sau khi cô , một bóng  tiến  trong lều,  đến  mặt Âu Dực.
 
Là Lạc Mạn.
 
Lạc Mạn  đến bên giường ,  đó  xuống mép giường, ân cần hỏi han:
 
"A Dực,    chứ?"
 
Âu Dực giương mắt  cô , thanh âm    vui buồn: "Cảm ơn  ghé thăm,   ."
 
Lạc Mạn thấy  hờ hững như , trong lòng   cam tâm. Cô    vẻ chần chừ,  đó lên tiếng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luon-ben-canh-anh/chuong-83.html.]
 
"A Dực, em  định , nhưng  một vài chuyện    . Em  suy nghĩ kĩ, rốt cuộc quyết định  hết cho  , em chỉ đơn thuần là   bản   chịu ủy khuất."
 
Âu Dực nhíu mày,  chút mất kiên nhẫn: "Mạn Mạn, em   gì thì  thẳng  ."
 
Lạc Mạn nghẹn họng, theo như cô  tính toán thì   an ủi cô    mới dịu dàng hỏi cô  nguyên nhân chứ  nên  toẹt  như thế .
 
 sự thật  thế, Lạc Mạn chỉ  thể bỏ qua bước mùi mẫn ,  thẳng  chủ đề chính:
 
"Chuyện xảy  ở  biển... Thật  là Yên Yên cố tình đẩy em."
 
Nói xong, như sợ rằng Âu Dực  tin, Lạc Mạn còn xoay    đẩy vạt áo ở phía  lên, cho   thấy vết thương chằng chịt do cát gây    cô .
 
Cảm nhận  ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn  thể tin nổi của Âu Dực, Lạc Mạn ấm ức : "Em   dối , cũng  bịa đặt vu oan cho em , đây là sự thật."
 
Lạc Mạn dừng  một lúc   tiếp:
 
"A Dực,   ? Lúc đó em thật sự  sợ, trong lòng  lo lắng cho an nguy của bản  mà chỉ nghĩ đến , sợ rằng  sẽ  chấp nhận  sự thật."
 
"Em cố gắng sống sót, nhưng  ngờ  nhận  sự lạnh nhạt hờ hững của , vì  hôm nay em mới quyết định   hết."
 
Nói đến đây, Lạc Mạn đẩy vạt áo xuống, đưa tay lau  hàng nước mắt, giọng  đầy đau khổ:
 
"A Dực,   , rốt cuộc em   sai ở ? Anh  , chỉ cần   rõ, em nhất định sẽ sửa, cứ như thế  khiến em cảm thấy khó chịu vô cùng."
 
Những lời của Lạc Mạn khiến Âu Dực đột nhiên nhớ đến tâm sự của Lạc Yên khi còn ở  biển, cô kể rằng tuổi thơ của cô  mấy  ,  nhà ghẻ lạnh, chị gái  yêu thích...
 
Anh trầm mặc,  khi thích ứng với lượng thông tin   ,  ngước mắt  Lạc Mạn, khẽ hỏi:
 
"Vậy em  xem, chuyện hồi nhỏ giữa em và Lạc Yên rốt cuộc là ? Ai bắt nạt ai?"
 
Lạc Mạn  nghẹn họng.
 
Tại    đột ngột hỏi đến vấn đề ? Rốt cuộc Lạc Yên   những gì cho  ?
 
Lạc Mạn suy nghĩ một lúc, trả lời ấp úng: "Em... Chuyện đó..."
 
Âu Dực thở dài: "Được , em  ngoài , để  nghỉ ngơi một chút."
 
Lạc Mạn cắn môi, ủy khuất  , Âu Dực  để ý đến vẻ mặt đáng thương của cô , chỉ phất phất tay, ý bảo cô  nhanh   ngoài.
 
Không còn cách nào khác, Lạc Mạn đành  rời khỏi giường , bước  khỏi túp lều.
 
Sau khi Lạc Mạn rời , trong túp lều nhỏ chỉ còn  Âu Dực.
 
Anh nặng nề thở dài, mắt mở to  trần nhà, trong mắt là một mảnh mơ hồ.
 
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ? Tại ... tại    cảm thấy bản   như mất  phương hướng?