Lục Duy Khiêm cũng   tại    hỏi như , mặc dù  cũng ý thức  hành động   ngu xuẩn, nhưng   thấy cô gái đo trong lòng    thiếu sót.
 
Nghe Lục Duy Khiêm nhắc đến, Âu Dực mới nhớ , bữa cơm  sắp kết thúc mà vẫn  thấy Lạc Yên . Ban đầu  vốn cho rằng cô chỉ bận gì đó, xem  sự thật   như .
 
"Có cần  tìm em  ?" Lạc Mạn dè dặt hỏi.
 
Âu Dực  với lẽ dĩ nhiên: "Đương nhiên là  tìm,  lo lắng cô  gặp chuyện."
 
Âu Dực  xong liền  dậy, nhanh chóng rời , để  Lạc Mạn vẻ mặt khó coi đến cực điểm, cùng Lục Duy Khiêm đang trầm ngâm  về phía xa xa.
 
Hai  bọn họ  đợi Âu Dực trở về, nhưng hơn mười phút  vẫn  thấy bóng dáng  , Lạc Mạn chán nản  tại chỗ,  nhịn  lên tiếng, hỏi:
 
"Lục Duy Khiêm,  thích Lạc Yên đấy ?"
 
Lục Duy Khiêm giật , vội vàng phủ nhận:
 
"Không !"
 
Lạc Mạn khinh thường  , khẽ bĩu môi:
 
" chỉ hỏi vu vơ thôi,  kích động như   gì, thật sự thích cô  đấy ? Có    quên  từng  gì  ?"
 
Lục Duy Khiêm cúi đầu trầm mặc,  vài giây  ngẩng đầu, tiếp tục phủ nhận:
 
"  thích cô ,  sẽ  bao giờ động lòng với bất kì ai  khi trả  mối thù đó."
 
Lạc Mạn chăm chú   một lúc,  đó hừ lạnh một tiếng, cũng   là tin   tin. Hồi lâu , cô   lên tiếng một  nữa:
 
"Về chuyện Âu Dực,  định  như thế nào?  cảm thấy thái độ của   đối với  lúc mặn lúc nhạt,  gần  xa, cảm giác  thật sự   thoải mái."
 
Lục Duy Khiêm cũng  phản bác mà đồng tình với Lạc Mạn: " cũng cảm thấy như , cô nên đẩy nhanh tiến độ một chút."
 
Lạc Mạn bực bội vô cùng: "Anh   dễ dàng quá nhỉ? Đẩy nhanh? Anh bảo   đẩy nhanh như thế nào?"
 
Lục Duy Khiêm chống cằm suy tư: "Lạc Mạn, cô quá kém cỏi, tự  dồn bản   thế  động, cô quên mất cô là  tình trong mộng của Âu Dực  12 năm  ?"
 
12 năm... Lại 12 năm!
 
Lạc Mạn  bắt đầu  nhịn  nữa, xả hết những bực bội trong thời gian qua lên  Lục Duy Khiêm:
 
"Lục Duy Khiêm,  thì  cái gì? Chắc    cho   nhỉ? Thật     là  tình trong mộng của Âu Dực  12 năm , cái đó là  tự nhận vơ, chính chủ thật  là Lạc Yên, cho nên  chỉ là thế  thôi,  hiểu ?"
 
Lục Duy Khiêm  Lạc Mạn phát tiết xong, ngạc nhiên trong đáy mắt  thể che dấu .
 
Hắn thật sự bất ngờ, đây   là sự thật mà  !
 
Vốn cho rằng Lạc Mạn chính là  mà Âu Dực nhớ nhung bao năm, vì   mới đánh liều, dùng  cách để kéo cô  cùng hợp tác, ai mà nghĩ đến... Hoá  chỉ là một kẻ mạo danh!
 
Cuộc mua bán , Lục Duy Khiêm  lỗ to ! Hợp tác với một ả phế vật đích thực như cô , mục đích của  còn lâu mới đạt .
 
Lục Duy Khiêm nghĩ đến đây, cả  đều run lên,  khống chế  mà cho Lạc Mạn một bạt tai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luon-ben-canh-anh/chuong-85.html.]
 
"Chát!"
 
Lạc Mạn bất ngờ, khuôn mặt cô   bàn tay thô to của  đàn ông đánh lệch sang một bên. Lạc Mạn đưa tay ôm lấy một bên mặt của , trong mắt chứa đầy vẻ  thể tin nổi, kinh ngạc  Lục Duy Khiêm.
 
Lục Duy Khiêm cảm nhận  ánh mắt của Lạc Mạn, trong lòng   bất an. Có   mạnh tay quá  ? Cũng  trách  , đều do Lạc Mạn quá ngu xuẩn.
 
Hắn do dự một lúc, rốt cuộc cũng   lời xin  mà cất bước rời , tiếp tục xử lí chiếc bè còn đang  dở.
 
Sau giây phút bàng hoàng, chờ đến khi ngạc nhiên qua , Lạc Mạn mới bình tĩnh . Lạc Mạn đưa tay xoa má, khẽ rủa thầm một tiếng:
 
"Chết tiệt!"
 
Vào giờ phút ,  một ai  thấy ở phía xa xa  một  đàn ông đang , cả  như  chôn chân tại chỗ.
 
Người đàn ông    ai khác mà chính là Âu Dực.
 
Âu Dực sững sờ   hư vô, bên tai vẫn còn những thanh âm  mấy rõ ràng mà     .
 
Vừa    khá xa nên   rõ, chỉ   những từ trọng điểm.
 
Cái gì mà 12 năm ? Cái gì mà thế ?
 
Lạc Mạn đang  gì ? Lẽ nào chuyện 12 năm   uẩn khúc?
 
Lạc Mạn  dối ? Hay là   nhầm?
 
Cả Lục Duy Khiêm nữa, giữa hai   đang tồn tại bí mật gì?
 
Vô  câu hỏi lướt ngang qua đầu ,  lắc đầu, cố gắng để bản   tin  những điều mà   nghĩ đến.
 
Hoang đường! Chắc chắn là hoang đường!
 
Lục Duy Khiêm là bạn  của , chắc chắn   sẽ   ác ý với ,     còn đánh Lạc Mạn, khả năng cao là Lạc Mạn   gì đó chọc tức  .
 
... lý do   thể tin ? Chính  cũng  trả lời .
 
Lòng  rối như tơ, sự mơ màng khiến  như lạc  một màn sương mù, mãi cho đến khi  thanh âm mềm mại từ phía  vang lên, màn sương mù mới  xoá bỏ.
 
"Âu Dực,   ? Không  ăn ?"
 
Âu Dực  đầu  ,  thể cô gái nhỏ từ từ tiến  gần, khó hiểu hỏi .
 
Anh hít sâu một ,  ánh mắt khó hiểu của cô,  bất ngờ ôm cô  lòng.
 
"Lạc Yên,  rối quá...    hiện tại nên tin tưởng ai nữa..."
 
Lạc Yên ngây , còn  kịp bình tĩnh  cái ôm bất thình lình của  thì   thấy giọng  bất lực  truyền  tai.
 
Cô ngẩn ngơ ngửa đầu,  lên khuôn mặt tuấn tú của  đàn ông, trái tim khẽ co thắt .
 
Hôm nay   ? Mới  nãy còn  tìm cô,  bây giờ  thế ?