Vì hồi nãy Lạc Yên  phía   nên   thấy những tiếng  ở phía , cũng vì thế mà   nguyên nhân khiến tâm trạng  trở nên thế . Cô tò mò rướn  xem phía , phát hiện Lạc Mạn đang  ăn cơm, vẻ mặt  kì lạ.
 
Nhìn  đúng là  chút cô độc.
 
Là vì   thấy cô  ăn cơm một  buồn bã nên mới trở nên ảm đạm như  ?
 
Hẳn là... hẳn là    nhỉ? Anh hỏi cô rằng  nên tin ai cơ mà, vấn đề  chẳng liên quan con khỉ gì.
 
Vậy thì tại ?
 
Lạc Yên nghĩ mãi mà  , cô quyết định bỏ qua vấn đề đau não , đẩy nhẹ Âu Dực  khỏi  , nhỏ giọng nhắc nhở:
 
"Đến ăn cơm thôi,  nãy em bận chút việc, bây giờ đói đến mức  ngất luôn ."
 
Âu Dực  cô  cho bình tĩnh ,  ho nhẹ vài cái, cố gắng điều chỉnh cảm xúc. Sau khi  thứ  bình thường trở ,  mới âm thầm hạ quyết tâm.
 
Trở về nhất định sẽ điều tra  chuyện xảy   12 năm , điều tra tường tận về nhà họ Lạc.
 
...
 
Sáng hôm .
 
Hôm nay là một ngày khác biệt, bởi khi Lạc Yên thức dậy thì  thấy Âu Dực và Lục Duy Khiêm dậy sớm từ , bọn họ đến bữa sáng cũng  kịp ăn, vội vàng tiếp tục   thành chiếc bè.
 
Lạc Yên  từ xa  bọn họ,  thấy chiếc bè  sắp  thiện , trong lòng  chút kích động.
 
Hoá   sắp xong  ? Tức là cô  thể trở về đất liền?
 
Thật !
 
Suốt gần một tuần sống  , mặc dù cô  biểu hiện  ngoài nhưng cô cũng  thoải mái gì, bây giờ    thể trở về đất liền, cả  cô phấn khích hơn hẳn.
 
Lạc Yên  hai  đàn ông, nhớ đến việc bọn họ còn  ăn sáng, cô lập tức xoay    bữa sáng. Lần  Lạc Yên  nhanh,  đến 10 phút   xong hai phần thức ăn cho bọn họ.
 
Xong xuôi, cô cẩn thận bê đến,  định lên tiếng thì Lục Duy Khiêm  phát hiện  cô,  vội vàng dừng động tác  tay ,  đó nhảy xuống , tươi  lên tiếng:
 
"Lạc Yên, cô đến đúng lúc thật đây,  vặn  đang đói."
 
Vừa ,    về phía cô,  chuẩn  lấy phần cơm  tay cô thì  cẩn thận ngã nhào về phía .
 
Âu Dực vốn còn đang miệt mài  để ý đến xung quanh,  thấy động tĩnh liền  đầu , lúc  đầu  thì  muộn,   thấy Lục Duy Khiêm đang "hôn mặt đất" với tư thế vô cùng buồn .
 
Âu Dực  nhịn  phì ,  cân nhắc một lúc,  đó quyết định ăn sáng . Anh bước xuống khỏi chiếc bè nhỏ,  đó  về phía Lạc Yên,  vốn định đỡ Lục Duy Khiêm dậy nhưng  ngờ Lạc Yên  nhanh tay hơn một bước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luon-ben-canh-anh/chuong-86.html.]
 
Lạc Yên vội vàng chạy đến đỡ Lục Duy Khiêm đang chổng m.ô.n.g  dậy, vẻ mặt lo lắng hỏi :
 
"Lục Duy Khiêm,    chứ?"
 
Lục Duy Khiêm lắc đầu, nhưng Lạc Yên   tin:
 
"Anh đừng  dối, đầu gối của  trầy mất ." Vừa , cô  đặt hai phần cơm xuống mặt đất  đỡ    trong lều  ánh mắt tối sầm của Âu Dực,  khi đỡ Lục Duy Khiêm   trong, Lạc Yên xử lí đơn giản cho vết trầy của , khi  chắc chắn  còn vấn đề gì, cô mới yên tâm thở phào.
 
"Không  nữa ."
 
Lạc Yên  định rời , cả  bất ngờ khựng , như  nhớ đến điều gì đó.
 
 ! Cô còn  đưa bữa sáng cho Lục Duy Khiêm.
 
Cũng may là nhớ  kịp, nếu  Lục Duy Khiêm  nhịn đói .
 
Lạc Yên hấp tấp chạy  ngoài, đem một phần cơm  đặt lên vị trí đầu giường của Lục Duy Khiêm, xong xuôi, cô mới yên tâm rời .
 
Lạc Yên    ngoài liền cảm nhận  ánh mắt  bình thường của Âu Dực, cô khó hiểu  :
 
"Sao ?"
 
Âu Dực  cô chăm chú, hồi lâu  mới nhàn nhạt lên tiếng:
 
"Không  gì."
 
Còn lâu  mới để cho cô    thoải mái khi  thấy cô ân cần với  đàn ông khác như .
 
Mặc dù  đàn ông đó là bạn , hơn nữa Lạc Yên  trong bệnh viện, theo bản năng  giúp đỡ  khác là chuyện bình thường, nhưng  hiểu  trong lòng    khó chịu khi  thấy hình ảnh đó.
 
Lẽ nào đây gọi là ghen?
 
Âu Dực vội vàng lắc đầu,  đang nghĩ đến cái gì  chứ.
 
Lạc Yên thấy  như ,  khỏi cảm thấy khó hiểu, cô do dự lên tiếng: "Âu Dực,   ăn ?" Cô lấy phần cơm mà  chuẩn  đưa cho .
 
Âu Dực sực tỉnh, vội vàng cầm lấy  xoay  bước  chỗ khác, để  Lạc Yên trong đầu đầy dấu chấm hỏi.
 
Hôm nay    ?
 
 Âu Dực còn    bao xa thì   ,  Lạc Yên cả  xanh xao, trong giọng  của   che giấu  sự quan tâm:
 
"Lạc Yên, em còn  ăn  ?"
 
Lạc Yên đột nhiên   hỏi như , cô gãi đầu   hổ: "Em  chút việc  sẽ ăn."